Cứ mỗi năm một lần, nghi lễ Nam Giao long trọng sẽ diễn ra, nhưng năm nay lại đúng vào lúc Hoàng Thượng ngọc thể bất an.
Tin tức Tiêu Yến Ninh cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện nhanh chóng lan khắp hậu cung, như gió thoảng qua những hành lang cung cấm. Khi tin đến tai Hoàng Hậu, Nhị Công Chúa Tiêu An Thù đang ở đó.
Nghe xong, Hoàng Hậu khẽ nhìn Nhị Công Chúa, mỉm cười dịu dàng: "Phụ hoàng con luôn lo lắng cho Thất Hoàng Tử, giờ đây ngài có thể yên tâm phần nào rồi."
Tiêu An Thù bĩu môi, vẻ mặt kiêu kỳ: "Phụ hoàng ngày đêm bận rộn chính sự, vậy mà vẫn phải để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Nghe nói Tam muội, Tứ muội ở Vĩnh Chỉ Cung bị Thất đệ hành cho khổ sở. Cũng chỉ vì các muội ấy còn nhỏ, tính tình hiền hòa, dễ nói chuyện. Nếu là con, con chẳng để yên cho nó đâu."
Bốn vị công chúa, hoàng tử nhỏ tuổi thận phận cao quý, vậy mà ngày nào cũng lũ lượt kéo đến Vĩnh Chỉ Cung dạy dỗ trẻ con, thật chẳng ra làm sao. Nói cho cùng, chẳng qua là Tần Quý Phi ỷ thế h**p người, mà Hoàng Thượng lại quá nuông chiều nàng ta.
"Hoàng mẫu, người thật sự quá hiền hòa." Nhị Công Chúa nhìn thẳng Hoàng Hậu, chẳng chút kiêng dè: "Người đối với Tần Quý Phi cũng quá độ lượng rồi."
Trong số các người con của Hoàng Thượng, Đại Công Chúa Tiêu An Nghi là con đầu lòng, tâm tình Hoàng Thượng dành cho nàng luôn đặc biệt. Thái Tử và Tiêu An Thù đều do Hoàng Hậu sinh ra, địa vị cao quý.
Thái Tử là người được Hoàng Thượng và triều thần trọng vọng, là bậc thiên tử tương lai, mỗi lời nói, hành động đều được để ý.
Còn Tiêu An Thù, với tư cách là công chúa dòng chính, em gái ruột của Thái Tử, thân phận cao quý, tính tình vì thế mà thêm vài phần tùy hứng, ngang ngạnh so với những công chúa khác vốn cẩn trọng, e dè.
Liễu Hiền Phi, Khương Thục Phi, Ôn Tú Dung, Văn Chiêu Nghi vì thân phận mà chẳng dám đắc tội Tần Quý Phi. Nhưng Tiêu An Thù có Hoàng Hậu che chở, chẳng ngại ngần gì nàng ta. Những lời người khác không dám thốt, nàng lại dám nói thẳng.
Hoàng Hậu hiểu lòng con gái, biết nàng đang bênh vực mình. Từ khi đặt chân vào kinh thành, bước vào hoàng cung, triều đình và hậu cung phải tìm lại thế cân bằng.
Thái độ của Hoàng Thượng với hậu cung cũng đổi thay, đối với Hoàng Hậu chẳng còn như lúc ở Thông Châu. Hoàng Hậu vẫn được kính trọng, nhưng số lần được gặp ngài ngày càng thưa thớt. Cung son đầy hoa tươi mới mẻ, Hoàng Thượng như bị lóa mắt trước muôn sắc màu.
Hoàng Hậu nhìn Tiêu An Thù, dịu dàng trách: "Con đó, đôi khi bướng bỉnh quá. Tính tình thế này, nên kiềm chế bớt đi thì hơn."
Tiêu An Thù hừ nhẹ: "Nói đến bướng bỉnh, ai qua nổi Thất đệ chứ?"
Hoàng Hậu lặng thinh. Lời này cũng không hẳn đúng. Tiêu Yến Ninh đâu thể gọi là bướng bỉnh. Hắn cố ý không nói, khiến Hoàng Thượng phải để tâm, đó là mưu mẹo của hắn. Chẳng cần Hoàng Hậu lên tiếng, tự khắc sẽ có người đổ chuyện này lên đầu Tần Quý Phi, thậm chí còn gán cho nàng ta cái tội dạy con dùng mánh khóe để tranh sủng. Nhưng Tiêu Yến Ninh vốn chẳng nói được, lỗi ấy đâu phải của hắn.
Thực ra, thấy Hoàng Thượng vì Tiêu Yến Ninh mà thường xuyên đến Vĩnh Chỉ Cung, hậu cung chẳng phải không có người thì thầm rằng đây là thủ đoạn của Tần Quý Phi. Nhưng nghĩ lại, Tần Quý Phi yêu thương Tiêu Yến Ninh như ngọc quý, sao có thể làm thế.
Hơn nữa, một đứa trẻ thì hiểu gì, ở tuổi ấy mà kìm được lời đến ba năm không nói, lại chẳng để lộ sơ hở, quả thật là chuyện không tưởng.
"Tam Công Chúa chưa chắc đã thật sự ghét đến Vĩnh Chỉ Cung." Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt bất mãn của Tiêu An Thù, khẽ nói.
Nhị Công Chúa tròn mắt ngạc nhiên: "Vì sao ạ?"
Hoàng Hậu khẽ cụp mi, còn vì sao nữa, chẳng qua là vì sự sủng ái ngập trời. Các công chúa, hoàng tử ấy, chẳng phải ngày nào cũng được diện kiến Hoàng Thượng. Dù có gặp, không phải ai cũng được ngài để mắt, càng không phải ai cũng được ngài để tâm.
Như Tam Công Chúa nhút nhát, hay đứng nép ở góc chẳng ai để ý, Hoàng Thượng nào quan tâm đến nàng. Tứ Công Chúa thì dùng tính tình bộc trực để thu hút ánh nhìn của ngài. Còn về các vị hoàng tử, ánh mắt Hoàng Thượng luôn đặt nơi Thái Tử.
Thái Tử học vấn xuất sắc, luôn nhận được biết bao lời khen ngợi; xử sự quyết đoán, đáng để tín nhiệm.
So với Thái Tử, Hoàng Thượng luôn nhìn những hoàng tử khác bằng ánh mắt bình thản. Vì thế, họ cũng muốn được ngài để ý.
Ngoài việc chăm chỉ học hành để được Hoàng Thượng khen ngợi, bình thường viết chữ xấu một chút, làm thơ kém một chút, đọc sách ngắc ngứ một chút, miễn là biết chừng mực, thỉnh thoảng sẽ được triệu đến trước mặt ngài, bị ngài trách mắng nhẹ nhàng. Được khen hay bị trách nhẹ nhàng đều tốt hơn là chẳng được để mắt tới.
Nhưng ở Vĩnh Chỉ Cung những ngày qua, các công chúa, hoàng tử được gặp Hoàng Thượng nhiều lần. Được diện kiến ngài nhiều, tự nhiên có thêm vài phần ân sủng. Điều này không chỉ đúng với các cung tần, mà với con cái, triều thần cũng thế.
Tháng này, chỗ Ôn Tú Dung đã được thắp đèn cung hai lần, nếu nói không có công lao của Tam Công Chúa, ai tin? Tam Công Chúa nhút nhát mà được xuất hiện trước Hoàng Thượng, chẳng phải vì nàng thường đến Vĩnh Chỉ Cung trò chuyện cùng Tiêu Yến Ninh sao?
Còn Ngũ Hoàng Tử, Lục Hoàng Tử gần đây đều được Hoàng Thượng công khai khen ngợi kiên nhẫn. Nếu không vì lợi ích, Liễu Hiền Phi và Khương Thục Phi vốn chẳng phải kẻ dễ bắt nạt, lại ngày ngày chịu việc nhìn con mình chạy sang Vĩnh Chỉ Cung sao?
Thế nên, chuyện gì cũng đừng chỉ nhìn bề ngoài, được luôn đi đôi với mất. Nhưng giờ Tiêu Yến Ninh đã mở miệng, tình cảnh này chắc cũng chẳng kéo dài bao lâu nữa.
---
Lúc Hoàng Thượng và Tần Quý Phi còn lo lắng vì Tiêu Yến Ninh không nói, Trương ngự y từng bảo, trẻ con rất lạ, khi im thì lặng như tờ, nhưng một khi mở miệng thì ríu rít không ngừng. Lúc ấy, cả hai chỉ nửa tin nửa ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!