Chương 18: (Vô Đề)

"Thế nào rồi? Mấy đứa nhỏ hòa thuận ra sao?"

Tần Quý phi không yên tâm, Tiêu Yến Ninh còn quá nhỏ, các công chúa hoàng tử cũng chẳng lớn hơn là bao, lỡ xảy ra mâu thuẫn thì khó xử.

Thế nên, khi nãy ra khỏi điện, nàng liền lén đứng dưới cửa sổ nhìn vào.

Chẳng bao lâu, một giọng hỏi khe khẽ vang lên.

Tần Quý phi giật mình, vội thụp xuống, sợ bọn trẻ trong phòng phát hiện ra nàng.

Người vừa lên tiếng thấy nàng thế, cũng vô thức làm theo. Hai người thụp xuống, mới nhận ra tư thế này chẳng ra làm sao.

Kẻ vừa đến mặt tối sầm, đây là tư thế kiểu gì đây, lén lút như đám trộm, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ đang rình rập để ăn cắp.

Tần Quý phi nở nụ cười gượng với người vừa đến. Đúng vậy, không ai khác, chính là Hoàng Thượng.

Nàng thì thào nhỏ xíu: "Hoàng Thượng sao không cho người bẩm báo, đột nhiên xuất hiện sau lưng thần thiếp, làm thần thiếp giật cả mình."

Hoàng Thượng nhếch môi, ngài phục nàng rồi. Bảo nàng cẩn thận ư? Nàng đứng dưới cửa sổ rình người ta nói chuyện. Bảo nàng to gan ư? Nàng thì thầm nhỏ đến mức nếu không đứng gần, ngài còn tưởng mình điếc. Ngài không cho bẩm báo ư? Vừa vào Vĩnh Chỉ Cung, ngài đã thấy nàng lén lút dưới cửa sổ.

Hoàng Thượng cũng là người, cũng có lòng hiếu kỳ, nên ngăn cung nhân bẩm báo, lặng lẽ đến gần.

Ngài cũng muốn biết các con mình hòa hợp thế nào, có đúng như ngài mong muốn hay không, anh em có thân thiết không.

Ai ngờ, Tần Quý phi tâm tư hẹp hòi, còn kéo ngài làm trò vụng trộm cùng.

Hoàng Thượng cao lớn, chân dài, thụp xuống như vậy khó chịu vô cùng, định đứng dậy. Ngài là Hoàng Thượng, sao phải chịu đựng cảnh này?

Thế nhưng, Tần Quý phi mắt lanh tay nhanh, kéo tay ngài trở lại. Hoàng Thượng khựng lại, hành động này, hình như có phần đại nghịch thì phải.

Nàng chẳng màng lễ nghi, kéo Hoàng Thượng chậm rãi thụp xuống, đi xa cửa sổ. Đến nơi an toàn, nàng thở phào, nhìn khuôn mặt đen sì của ngài, vội tâu: "Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp thất lễ."

Hoàng Thượng chân mỏi nhừ: "..." 

Tần Quý phi quả không tầm thường, lại cho ngài trải nghiệm cách di chuyển chưa từng có. Thấy ngài đứng dậy xoa chân, nàng đỏ mặt, lúng túng: "Hoàng Thượng, thần thiếp sợ bị các công chúa hoàng tử phát hiện, sẽ nghĩ thần thiếp không đứng đắn."

Hoàng Thượng: "..." Chẳng phải không đứng đắn thật sao? Ngài nhìn nàng, ánh mắt khó tả, như muốn nói "chẳng phải thế sao?" 

Nàng im lặng. Làm trò lén lút đứng rình dưới cửa sổ... hình như đúng là không đứng đắn thật.

Nàng ủ rũ: "Thần thiếp sai rồi."

Chuyện này có thể lớn, cũng có thể nhỏ. Các công chúa hoàng tử là do Hoàng Thượng sai đến, giờ nàng bảo không yên tâm, chẳng phải đang gián tiếp nói không tin tưởng chủ ý của ngài sao?

Nhưng làm mẹ, nàng thật sự lo cho Tiêu Yến Ninh, đứa con duy nhất chưa biết nói, nàng sợ hắn bị bắt nạt mà chẳng thể lên tiếng.

Hoàng Thượng nhướng mày, cười như không cười: "Ái phi thương con, có gì là sai? Nhưng trẫm thật không ngờ, ái phi thân thủ lanh lẹ thế này."

Tần Quý phi đỏ mặt vì ngượng, nhưng cũng nhẹ lòng, biết Hoàng Thượng nói thế là không truy cứu.

"Mấy đứa nhỏ hòa thuận ra sao rồi?" Ngài cười, đổi chủ đề.

Nàng ngập ngừng: "Cũng... khá ổn."

Hoàng Thượng nhíu mày. Vừa nãy chưa thấy gì đã bị nàng kéo đi, giờ nàng nói thế, trong đó rốt cuộc thế nào?

Tò mò, ngài bước về phía điện, Tần Quý phi vội theo sau.

Không cho người bẩm báo, ngài đứng ở góc khuất ngoài cửa, quang minh chính đại quan sát. Tiêu Yến Ninh nằm trên thảm mềm, bốn đứa trẻ vây quanh, từng người một đọc Tam Tự Kinh, giọng trong trẻo, lắc lư đầu theo nhịp, khiến người nghe cũng muốn đọc theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!