Hoàng Thượng mặt mày rạng rỡ trở về Càn An Cung, ngồi trước ngự án, lặng lẽ nhìn đĩnh vàng trong tay.
Là Hoàng đế, bảo vật gì ngài chưa từng thấy? Nhưng hôm nay, ngài cảm thấy đĩnh vàng này đáng quý hơn mọi vàng bạc châu báu, tranh chữ quý giá hay đồ chơi tinh xảo từng thấy.
Nhất là khi nhớ lại cảnh Tiêu Yến Ninh mím môi, đầy luyến tiếc nhưng vẫn kiên quyết đặt đĩnh vàng vào tay mình, Hoàng Thượng thấy đĩnh vàng này lấp lánh ánh sáng vàng rực, đặc biệt cuốn hút.
Ngài nghịch đĩnh vàng, chợt hiểu được cảm giác Tần Quý phi nâng niu Tiêu Yến Ninh trong lòng bàn tay.
Trong ký ức ngài, trẻ con thường vô lý, thích làm ầm ĩ, có chút bất mãn sẽ òa khóc, thậm chí đánh nhau.
Nhưng Tiêu Yến Ninh khác. Hắn vừa hoạt bát vừa yên tĩnh, ngay cả khi tủi thân cũng lặng lẽ. Đứa trẻ như vậy, đúng là càng nhìn càng thích. Một đứa trẻ chẳng biết gì, có thể gây hại gì chứ?
Nghĩ đến đây, khóe môi Hoàng Thượng khẽ cong, rồi ngài sai Lưu Hải cất đĩnh vàng đi. Cúi nhìn tấu chương trên án, nụ cười ngài nhạt đi, thở dài, gõ tấu chương: "Gọi Quan Hải đến phê."
Tư Lễ Giám có thể thay thánh ý "phê hồng" tấu chương của Nội Các, nếu thấy tấu chương không ổn, có thể từ chối phê hồng, thậm chí bác bỏ.
Ý Hoàng Thượng là để Quan Hải từ chối phê hồng tấu chương của Nội Các về việc quở trách Dương Thiện, tức dùng miệng Tư Lễ Giám thông báo Nội Các rằng ngài không đồng ý cách xử lý họ đề xuất.
Lưu Hải hiểu ý ngài. Thái tử đang thời kỳ tạo thế, Hoàng Thượng không muốn vì Dương Thiện mà ảnh hưởng danh tiếng Hoàng hậu và Thái tử.
Nếu việc này không bị Tần Truy tận mắt thấy, Thái tử chỉ cần kín đáo quở trách Dương Thiện là xong, đâu cần ồn ào khiến ai cũng biết.
Tấu chương Nội Các trình lên nhanh chóng bị thái giám Phùng Ân của Tư Lễ Giám trả về Văn Uyên Các.
Thái tử Thái sư, kiêm Lại bộ Thượng thư kiêm Trung Cực điện Đại học sĩ – Tần Truy thấy tấu chương chưa được phê hồng thì khẽ nhíu mày, rõ ràng không tán thành.
Còn các đại thần Nội Các vội kéo chuyện khác để lảng tránh, việc liên quan đến nhà Hoàng hậu, họ vẫn nên thận trọng thì hơn.
Thái hậu nghe chuyện, cố ý gọi Tần Truy vào cung mắng một trận, bóng gió trách hắn không nên xen vào việc không đâu. Vì hậu cung không được can dự triều chính, lời Thái hậu nói khá uyển chuyển, không nhắc thẳng Hoàng hậu, Thái tử hay Dương Thiện.
Tần Truy cung kính đáp: "Rễ cây là gốc của sự trưởng thành, bên cạnh có tạp vật ảnh hưởng sinh tồn. Thần là người chứng kiến, thấy chuyện bất bình, tự nhiên phải ngăn cản."
Thái hậu cúi mắt xoay chuỗi phật châu, giọng lạnh nhạt: "Ngươi cho là tốt, nhưng trong mắt kẻ khác, hành động này chẳng phải cố ý gây khó, làm người ta mất mặt sao?"
Tần Truy trầm giọng: "Hôm nay nếu thấy cành nhánh bên cây lớn thế này, thần cũng sẽ làm vậy."
Thái hậu mắt ánh lên ý châm biếm nhàn nhạt: "Bản cung biết ngươi ngay thẳng, một lòng vì nước vì dân. Nhưng liên quan đến gốc rễ cây lớn, vẫn nên cẩn thận. Dù sao, ý tốt của ngươi, trong mắt kẻ khác, có khi là cố ý vì cây non nhà mình."
Tần Truy: "Ở vị trí này, làm việc đúng trách nhiệm, thần trong lòng không thẹn."
Thái hậu nhìn hắn, khẽ thở dài.
Năm xưa, cả kinh thành ai chẳng biết Tần Truy nhà họ Tần, dung mạo xuất chúng, học vấn uyên thâm, tính cách ngay thẳng. Đỗ Trạng nguyên, làm quan, vẫn giữ bản tính cương trực, vào Nội Các năm hai mươi tư tuổi, phong thái vô song.
Giờ Tần Truy mới hai mươi tám, ngoài gương mặt vẫn như xưa, con người đã chín chắn hơn nhiều. Không chín chắn sao được, nếu không, làm sao trấn nổi triều đình và hậu cung?
Hắn là người xuất sắc nhất nhà Tần, gánh trọng trách hưng thịnh gia tộc.
Nhìn Tần Truy, Thái hậu chợt hối hận vì đã đưa Tần Quý phi vào cung.
Nếu không có bà, không có Quý phi nhà Tần, Tần Truy làm Thủ phụ sẽ chẳng phải kiêng dè, lời nói việc làm cũng không bị nghi ngờ có dụng ý riêng.
Nhưng xưa kia, bà thật sự không cam lòng.
Tiên hoàng không con, chỉ định Tân hoàng vào kinh, tuy không nói rõ trong di chiếu, nhưng có ý để Tân hoàng làm con thừa tự. Nhưng Tân hoàng trước cửa cung công khai từ chối làm con thừa tự của Tiên hoàng.
Để ổn định triều cục, Thái hậu nhượng bộ.
Bà biết, Tân hoàng lên ngôi, chỉ tin cậy người của mình, những đại thần được Tiên hoàng trọng dụng, kể cả nhà Tần, tất phải nhường đường cho kẻ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!