Chuyện Thất hoàng tử không thích nói chuyện, ban đầu chẳng ai để ý. Dù sao, có đứa trẻ chưa đầy một tuổi đã bập bẹ vài chữ, nhưng cũng có đứa hơn một tuổi vẫn chưa chịu mở miệng.
Trong mắt Tần Quý phi, Tiêu Yến Ninh vẫn là một cục bột nhỏ, ngày thường đã hiểu lời, chỉ là chưa nói rõ được, chỉ thích "a a a" để diễn đạt ý mình. Đứa trẻ này lại hoạt bát, đáng yêu, nhìn sắc mặt là biết con mình đang nghĩ gì, nên Tần Quý phi chẳng bận tâm chuyện hắn chưa nói.
Mãi đến mùa đông giá rét, khi nàng thỉnh an Hoàng hậu xong, định về cung, chợt nhớ hoa mai trong Ngự hoa viên đã nở, bèn rẽ lối đi ngắm mai trước.
Ai ngờ, vừa đến nơi, nàng nghe mấy cung nhân làm việc vặt thì thào rằng Tiêu Yến Ninh đã hơn một tuổi mà vẫn chưa biết nói.
Tần Quý phi tức đến run người. Nàng cảm thấy mình với cái Ngự hoa viên này chắc chắn có oán, mỗi lần đến là chẳng gặp chuyện gì tốt lành.
Con trai nàng, đường đường là Thất hoàng tử, được chính Hoàng Thượng khen ngợi, muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, cớ gì đám người này dám bàn tán sau lưng một hoàng tử?
Nàng vừa giận vừa lo, cũng chẳng biết những lời đồn đãi về Tiêu Yến Ninh đã lan thành thế nào.
Thấy Tần Quý phi giận dữ ngút trời, mấy cung nhân sợ đến hồn bay phách tán. Ai trong cung chẳng biết Thất hoàng tử là bảo bối trong lòng nàng, là vảy ngược của nàng. Họ lén lút bàn tán, bị nàng bắt tại trận, e là khó giữ mạng.
Mấy người vội quỳ xin: "Quý phi nương nương tha mạng! Quý phi nương nương tha mạng!"
Tần Quý phi lạnh mặt, đôi mắt lấp lánh như dao sắc: "Từ bao giờ trong cung lại có đám nô tài dám bàn chuyện sau lưng chủ tử?"
Mấy cung nhân run rẩy, lời cầu xin cũng chẳng còn trọn vẹn.
Tần Quý phi: "Đã có gan bàn tán sau lưng, thì phải có gan chịu hậu quả. Hôm nay bản cung tâm trạng tốt, không muốn thấy máu. Các ngươi ra cửa Ngự hoa viên quỳ một canh giờ cho nhớ đời." Nói xong, nàng phất tay áo bỏ đi.
Mấy cung nhân vốn tưởng mình toi mạng, không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển. So với bị đánh đòn, quỳ một canh giờ trong tuyết chẳng phải quá khó chịu. Thoát chết trong gang tấc, họ dìu nhau, thân thể mềm nhũn, ra cửa Ngự hoa viên quỳ để giác ngộ.
Chuyện Tần Quý phi phạt cung nhân nhanh chóng truyền đến tai Hoàng hậu. Biết là do mấy cung nhân lắm mồm, Hoàng hậu thở dài: "Chuyện này là sơ suất của bản cung, không kịp phát hiện lời đồn trong cung."
Ý Tuyết nói: "Nương nương là Hoàng hậu, quản lý lục cung, mỗi ngày bao việc phải xử lý, làm sao để ý hết mọi chuyện. Mấy cung nữ, thái giám lén lút thì thào ở chỗ vắng, nương nương sao phát hiện được."
Hoàng hậu: "Dù vậy, tính tình Quý phi ngươi chẳng phải không biết, thế nào cũng sẽ phát tiết đến chỗ Hoàng Thượng. Xét cho cùng, là bản cung quản lý không chu toàn, sau này phải cẩn thận hơn."
Ý Tuyết đã theo Hoàng hậu từ lúc còn ở Vương phủ, nhìn nàng từ Thế tử phi trở thành Hoàng hậu, gánh nặng trên vai ngày càng lớn, nụ cười trên mặt ngày càng ít. Mỗi ngày lo toan không ngớt, làm việc chẳng dám sai sót. Nhìn Hoàng hậu vô thức nhíu mày, Ý Tuyết chỉ thấy làm Hoàng hậu thật quá vất vả.
Ngày trước ở Vương phủ, Hoàng hậu quản lý nội viện đâu có khó khăn thế. Nghĩ đến đây, Ý Tuyết buột miệng: "Nương nương khổ quá."
Nhìn vẻ mặt nàng ta, Hoàng hậu biết ngay nàng đang nghĩ gì, khẽ cười nhạt: "Bản cung là mẫu nghi thiên hạ, sao lại khổ cho được."
Con trai nàng sau này sẽ trở thành hoàng đế, nàng sẽ là Thái hậu. Việc phải xử lý trong cung cũng như trong Vương phủ, nếu đã vậy, nàng thà mang danh Hoàng hậu.
Gánh nặng là trách nhiệm, cũng là quyền lực.
Ý Tuyết không nói thêm, nàng biết rõ, nói quá giới hạn sẽ không được lòng người. Là cung nữ được sủng bên Hoàng hậu, nàng hiểu khi nào nên nói gì.
---
Hoàng Thượng cũng lập tức biết chuyện Tần Quý phi phạt cung nhân. Hiểu nguyên do, ngài nhíu mày. Lưu Hải ra hiệu cho tiểu thái giám đến báo tin lui ra.
Lưu Hải biết Hoàng Thượng tâm trạng không tốt. Hôm nay, Nội Các trình lên một tấu chương về việc Dương Thiện, biểu đệ của Thái tử, phóng ngựa ở kinh thành, suýt gây thương tích. Nội các kiến nghị rằng biểu đệ Thái tử là cháu nhà Hoàng hậu, hành vi phóng ngựa là tệ hại, Hoàng Thượng phải lập tức hạ chiếu nghiêm khắc quở trách, để răn đe.
Lưu Hải thầm thở dài.
Nhà họ Dương vốn ở ngoại tỉnh, năm nay những người có năng lực trong nhà Hoàng hậu được thăng chức, dần dần hồi kinh.
Dương Thiện phóng ngựa mà chẳng biết chọn nơi, kinh thành là chỗ nào chứ? Đập một bảng hiệu, mười người trúng thì chín người rưỡi là quan triều đình, nửa người còn lại có khi là đối thủ nhà hắn.
Quả nhiên, hành vi này bị vị Hàn Lâm Học sĩ
- Lư Văn Dụ và Nội Các Thủ phụ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!