Chương 1: (Vô Đề)

Đông Lâm, một thành phố nội địa nép mình gần phương Bắc, cứ mỗi độ đông về, khi tháng Chạp lạnh buốt tràn ngập, lại điểm vài trận tuyết, lớn nhỏ chẳng đều, như lời thì thầm của trời đất báo hiệu mùa đông đã đến.

Năm nay cũng chẳng ngoại lệ. Từ khi tiết trời bắt đầu se lạnh, tuyết đã lác đác rơi vài trận.

Đêm lạnh, gió buốt rít qua, sáng sớm thức dậy, trời âm u nặng nề, tưởng chừng như nước có thể nhỏ giọt từ những đám mây. Tuy thức dậy đúng giờ ấy, nhưng cảm giác trời vẫn chưa sáng, ảm đạm như báo trước một ngày chẳng lành.

Quả nhiên, chưa đến trưa, tuyết lại lặng lẽ rơi. Không phải trận tuyết lớn gì, chỉ lất phất, từng bông tuyết mỏng manh như những mảnh lụa trời, chạm đất chưa được bao lâu đã bị xe cộ, chân người nghiền nát, tan thành nước lạnh.

Gió mùa đông sắc như dao, thổi qua núi đồi trống trải, qua rừng cây rậm rạp, rồi ùa vào lòng phố thị.

Trong thành phố, người qua kẻ lại, kẻ cười, người khóc, có kẻ gào to, có người lặng thinh.

Tiêu Yến Ninh – cũng chỉ là một người tầm thường trong biển người ấy.

Tiêu Yến Ninh, ngoại hình điển trai, nhưng sắc mặt có phần nhợt nhạt, chẳng rõ vì gió lạnh hay vì lí do gì khác. Hắn kéo chặt chiếc áo khoác đen dài, nét mặt bình thản lái xe rời khỏi bệnh viện, tờ báo cáo sức khỏe bị ném qua loa trên ghế phụ.

Cơn đau âm ỉ nơi dạ dày lại dấy lên, may thay, cũng chưa đến mức cản trở tay lái.

Chẳng bao lâu sau khi rời bệnh viện, xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ. Tiêu Yến Ninh ngước mắt, thất thần ngắm những bông tuyết lững lờ rơi ngoài cửa kính. Giờ tuyết đã chẳng còn như khi xưa nữa. Thuở hắn còn bé, một trận bão tuyết trút xuống là kéo dài cả một ngày, sáng ra tuyết ngập đến đầu gối.

Giờ đây, tuyết rơi xuống đất chẳng đủ phủ nổi đế giày, chỉ cần ánh mặt trời ló dạng, chốc lát đã tan thành nước, biến mất chẳng dấu vết.

Tuyết chẳng còn dày, gió chẳng còn buốt như xưa, vậy mà Tiêu Yến Ninh vẫn thấy mùa đông nay lạnh hơn cả những ngày tuyết phủ trắng trời thời thơ ấu.

Hắn vốn sợ lạnh, ghét mùa đông, lại càng chẳng ưa cái rét kèm tuyết rơi.

Bởi lẽ mùa đông, dù không có tuyết, cũng đã đủ lạnh thấu xương.

Tiếng còi xe giục giã kéo Tiêu Yến Ninh ra khỏi dòng suy tư. Đèn xanh đã sáng, xe phía trước đã lăn bánh, chỉ mình hắn vì mải nghĩ mà chưa nhúc nhích.

Tiêu Yến Ninh thu lại ánh nhìn, chiếc xe lướt qua lớp tuyết mới rơi, lao vút đi.

Hôm nay là thứ Hai, lẽ ra phải đến công ty. Nhưng Tiêu Yến Ninh, vì lí do sức khỏe, quyết định lái xe thẳng về nhà.

Xe vừa rẽ vào đầu đường, xa xa đã thấy trước cổng biệt thự nhà mình có một nhóm người – vừa quen vừa lạ – đang đứng đối mặt nhau, rõ ràng chia làm hai phe, vừa như đối đầu, vừa như đề phòng.

Nhìn cảnh ấy, cơn đau dạ dày vốn chỉ âm ỉ bỗng quặn lên dữ dội. Có lẽ suốt chặng đường, nó đã đau thế, nhưng hắn quen nhẫn nhịn, vô thức bỏ qua. Chỉ đến khi thấy đám người trước cổng nhà, lớp vỏ kiên nhẫn vỡ tan, cơn đau như sóng trào nhấn chìm cả cơ thể.

Hắn siết chặt tay lái, bàn tay còn lại ép chặt lên bụng, dường như muốn lấy sức mà ghìm lại cơn đau.

Một vị tanh ngọt trào lên cổ họng, hắn cố nuốt xuống, nhưng trong miệng đã đầy mùi máu tanh nồng, buồn nôn đến lợm giọng.

Mồ hôi lạnh túa ra, lấm tấm trên trán, thấm đẫm cả lưng áo.

Trước cổng là những người cùng máu mủ với hắn:

Cha, mẹ.

Những đứa em cùng cha khác mẹ, cùng mẹ khác cha.

Mà trong đó hắn là người thừa thãi, là kẻ mà gia đình mới của hai bên đều chẳng ai muốn nhận.

Bảy tuổi, cha mẹ ly hôn.

Hắn còn nhớ trước khi ly hôn, họ cãi vã triền miên, đến nỗi trong ký ức của mình, hầu như chẳng còn lấy một khoảnh khắc yên ấm, chỉ toàn là tiếng tranh chấp, lời mắng chửi.

Lớn lên, ngẫm lại, hắn hiểu cuộc hôn nhân ấy sớm muộn cũng tan vỡ.

Cha hắn, một người chẳng tài cán, chẳng chí tiến thủ, nhưng luôn tự cho mình là cao quý. Ở ngoài, ông ta thích tỏ ra hào nhoáng, túi chỉ có một đồng mà khí thế như mang cả vạn đồng. Có lẽ thời trẻ, ông ta cũng từng là người hào phóng. Nhưng khi cưới vợ, sinh con, áp lực cuộc sống ập đến, lớp vỏ tử tế ban đầu dần chẳng thể giữ nổi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!