9
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Tôi lại phát hiện mình đang được Cố Dạ ôm trong lòng.
Còn chiếc áo sơ mi trên người tôi đã không cánh mà bay.
Chuyện gì thế này!
Mặt tôi đỏ bừng.
Hệ thống: [Trần Trình, đêm qua tôi thấy hết rồi, anh ta không chỉ cởi quần áo anh, ôm eo anh, mà còn nhìn chân anh rất lâu nữa.]
[Có lẽ Cố Dạ sợ ký chủ bị lạnh gì đó, dù sao thì Huyên Huyên và Quả Quận vương ở chùa Cam Lộ cũng ôm nhau như vậy khi trời lạnh mà.]
Tôi chẳng còn sức để cãi nhau với nó nữa: [Bớt xem phim truyền hình đi!]
Tôi vừa định ngồi dậy.
Cố Dạ lại ôm chặt hơn, giọng khàn khàn: Đừng lộn xộn.
Tôi không dám động đậy nữa.
Sau vài phút chịu đựng với nhịp tim như sấm đánh.
"Đêm qua cậu cứ nói lạnh rồi chui vào lòng tôi."
Cố Dạ nói câu này với vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chắc chắn tôi đã bị lừa gạt rồi.
Nhưng người đối diện là Cố Dạ.
Tôi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt:
"Xin lỗi Cố tổng, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, tôi sẽ không bao giờ ngủ chung giường với Cố Dạ nữa!
10
Khi tôi và Cố Dạ cùng bước vào công ty, đã thu hút không ít lời bàn tán của đồng nghiệp.
Dù sao thì Cố Dạ cũng nổi tiếng là người lạnh lùng và khó gần.
Họ thậm chí còn trêu chọc:
"Không phải cậu đã qua đêm với Cố tổng đấy chứ?"
Tôi sợ đến mức sặc nước vừa uống vào.
Vội vàng xua tay phủ nhận: Làm sao có thể.
Đồng nghiệp thấy buồn cười:
"Chỉ nói đùa thôi mà, sao trợ lý Trần lại căng thẳng thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!