6
Nhưng Cố Dạ dù sao cũng là người bận rộn.
Không lâu sau, có mấy vị giám đốc đến mời rượu anh ta.
Tôi đứng nhìn từ xa, thấy tình hình có vẻ sẽ không kết thúc nhanh được, liền bước ra ngoài để hít thở không khí.
Nào ngờ lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở góc vườn nhà họ Lâm.
Lâm Lạc Hành cầm một chiếc vòng tay, vênh váo nói:
"Đồ rác rưỡi, mày còn dám vác mặt đến đây à?"
"Mẹ tao có thể đuổi mày ra khỏi nhà họ Lâm một lần thì cũng có thể đuổi mày lần thứ hai."
"Cái vòng tay rách nát này là cái gì? Bạc màu hết cả rồi, đồ bỏ đi thì nên vứt đi."
Nói xong, cậu ta lập tức ném chiếc vòng vào bể bơi ngoài trời.
Lâm Thù quay lưng về phía tôi.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy.
Nhưng bị bắt nạt như vậy.
Chắc là đang khóc như mưa rồi.
Hệ thống: [Sắp đến cao trào của cốt truyện rồi, xin ký chủ hãy xuống bể bơi vớt vòng tay lên.]
Tôi cạn lời: [Đừng có lừa tôi, trong nguyên tác là Cố Dạ bảo tôi tìm người rút hết nước trong bể bơi, sao bây giờ lại biến thành tôi xuống vớt vòng tay?]
Bây giờ đang là đầu đông.
Xuống nước chẳng phải sẽ c.h.ế. t rét sao.
Hệ thống: [Làm trái cốt truyện sẽ bị trừ tiền thưởng và bị trừng phạt bằng điện giật.]
Tôi: ...
Tôi hít sâu một hơi.
Định tiến lên an ủi Lâm Thù.
Nhưng lại phát hiện trên mặt cậu ấy không hề có nước mắt.
Đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Lâm Lạc Hành với vẻ chế giễu.
Nhưng hệ thống cứ không ngừng thúc giục: [Nhanh lên, không thì sẽ bị điện giật đấy.]
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều.
Chạy lấy đà rồi nhảy xuống bể bơi.
Nước lạnh buốt khiến tôi run cầm cập.
Tôi mò mẫm dọc đường đi.
Cuối cùng cũng tìm thấy chiếc vòng tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!