2
[Hệ thống, tôi thấy Lâm Thù có gì đó không đúng!]
Trong xe, tôi sờ sờ khóe miệng vừa bị Lâm Thù hôn.
[Không phải nói Lâm Thù là bông hoa trắng yếu đuối, mặc tôi nhào nặn sao?]
Trong đầu lại hiện lên cơ bụng săn chắc của Lâm Thù.
Tôi ho khan một tiếng.
Tuy là trắng thật đấy.
Nhưng mà chẳng yếu đuối chút nào!
Hệ thống: [Diễn biến cốt truyện không sai, anh chỉ cần nói là có hôn hay không thôi!]
Tôi cảm thấy không ổn: [Nhưng mà...]
Hệ thống ngắt lời: [Thôi được rồi, đừng làm phiền tôi xem Chân Hoàn Truyện nữa.]
Tôi: ...
Cái hệ thống chó c.h.ế. t vô trách nhiệm!
3
Khi tôi trở lại công ty.
Cố Dạ đang ngồi trước bàn làm việc, mặc một bộ vest chỉnh tề.
Bóng lưng thẳng tắp của anh ta được ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, càng thêm lạnh lùng, nghiêm nghị.
"Cố tổng, cậu Lâm đã không còn vấn đề gì nữa."
Khi đôi mắt đen sắc bén của Cố Dạ nhìn qua, tôi có cảm giác như mình bị nhìn thấu.
Chẳng lẽ anh ta biết chuyện tôi và Lâm Thù hôn nhau rồi?
Cố Dạ: Cậu vất vả rồi.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm.
Lại lập tức bị câu nói tiếp theo của anh ta dọa đến suýt nghẹn.
"Cậu không định nói cho tôi biết chuyện cậu ấy bị thương sao?"
Tôi: !
Cố Dạ bước đến bên cạnh tôi.
Chiều cao hơn tôi nửa cái đầu tạo ra một áp lực vô hình:
"Đang nghĩ xem tôi biết bằng cách nào sao?"
Tôi vội vàng nịnh nọt:
"Cố tổng anh minh thần võ, tai mắt khắp nơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!