Chương 13: (Vô Đề)

21

Lâm Thù đến nhanh hơn tôi dự kiến.

Chiếc khăn quàng cổ rộng thùng thình trên cổ cậu ấy che đi nửa khuôn mặt.

Sống mũi cao thẳng bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Nhìn thấy tôi, cậu ấy cong mắt cười, dịu dàng nói:

"Trần Trình, em đến tìm anh rồi đây."

Tôi ừ một tiếng.

Đối với Lâm Thù, tôi luôn không nhịn được mà bao dung.

Tôi là một người mê trai từ trong máu.

Thử hỏi ai mà không động lòng trước khuôn mặt xinh đẹp này chứ?

Tôi nghiêng người: Vào đi.

Nào ngờ Lâm Thù nhào tới ôm chầm lấy tôi: Em nhớ anh lắm.

"Anh rời đi là vì cảm thấy em giả tạo, là kẻ xấu đúng không?"

Tôi lắc đầu: Không phải.

Chỉ là những tình tiết yêu đương trong nguyên tác không hiểu sao lại rơi vào tôi.

Nên tôi mới sợ hãi bỏ chạy.

Lâm Thù không tin:

"Em có thể nói cho anh biết mọi chuyện, chỉ cần anh đừng bỏ đi nữa."

Cậu ấy ôm tôi, lải nhải nói rất nhiều.

Giải thích rằng cậu ấy không phải là người nhẫn tâm.

Là nhà họ Lâm ức h.i.ế. p cậu ấy trước.

"Quan trọng nhất là, em và Cố Dạ ngoài lợi ích ra thì không có quan hệ nào khác."

Tôi đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

22

Sau khi biết Lâm Thù đến, Tống Minh Hàn đã chủ động mời chúng tôi đi ăn.

Lâm Thù liếc nhìn anh ta một cái rồi đồng ý.

Trên bàn ăn, Lâm Thù liên tục gắp thức ăn cho tôi, còn tự tay đút cho tôi ăn.

Tống Minh Hàn ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn:

"Cậu ta tự mình không có tay sao? Cần cậu phải tỏ ra ân cần như vậy à?"

Lâm Thù lạnh nhạt liếc nhìn anh ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!