19
Thân phận của Tống Minh Hàn không tiện lộ diện.
Bất đắc dĩ, tôi đành phải gọi điện cho lễ tân.
Sau đó lại thương lượng với bảo vệ rất lâu mới bắt được sasaeng fan đang núp ở hành lang.
Mọi chuyện ổn thỏa xong.
Tôi nói:
"Tống Minh Hàn, anh có thể về phòng mình rồi."
Tống Minh Hàn không nhúc nhích:
"Nhỡ đâu còn có người khác thì sao?"
Tôi nheo mắt lại:
"Anh định ở lại đây luôn à?"
Bị vạch trần tâm tư.
Tống Minh Hàn mặt không đỏ tim không đập:
"Nếu không phải vì cậu, tôi đã không đến khách sạn này ở."
Tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn.
Đây rõ ràng là đang dùng đạo đức để ép buộc tôi!
Thấy tôi không đồng ý, Tống Minh Hàn lại nói:
"Trước đây tôi từng bị sasaeng fan quấy rối rất nghiêm trọng, họ không chỉ gõ cửa, mà còn cạy khóa vào đứng bên giường nhìn tôi ngủ."
"Nếu khách sạn này còn có sasaeng fan khác, chắc chắn họ đã thấy tôi vào phòng cậu, nếu bây giờ cậu ở một mình..."
Tôi nổi hết da gà.
Tôi rất nhát gan.
Hồi nhỏ nghe kể chuyện ma xong còn không dám ngủ một mình.
Tống Minh Hàn thở dài:
"Nếu cậu không sợ, vậy tôi về trước đây."
Tôi vội vàng nắm lấy tay anh ta:
"Tối nay anh cứ ngủ ở đây đi."
Cho dù Tống Minh Hàn là sói đội lốt cừu.
Thì cũng tốt hơn là mất mạng.
20
Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà, trằn trọc mãi không ngủ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!