Chương 11: (Vô Đề)

17

Tôi cứ tưởng Tống Minh Hàn sẽ đưa tôi đến quán bar để tìm gái Tây, tìm mấy em gái xinh đẹp.

Không ngờ anh ta lại đưa tôi đi dạo cửa hàng bánh ngọt, khu vui chơi điện tử.

Tôi nhìn Tống Minh Hàn mặc đồ da đen, tay cầm kem ăn, cảm thấy như bị sét đánh ngang tai.

Hóa ra anh ta thích ăn đồ ngọt.

Đang ngẩn người ra thì…

…Tống Minh Hàn cúi đầu, cắn một miếng kem trên tay tôi: Ngọt thật đấy.

Tôi nhe răng:

"Anh có biết anh giống cái gì không?"

Tống Minh Hàn khó hiểu.

Tôi nhét cây kem trong tay cho anh ta:

"Giống mấy con tiểu tam đi quyến rũ chồng người ta trong phim truyền hình ấy."

Tống Minh Hàn cũng không tức giận:

"Nếu tôi là tiểu tam, vậy ai là vợ cả?"

Tôi: ?

Đây là mạch não gì vậy?

Không muốn nói nhảm với anh ta nữa.

Tôi nói:

"Muộn rồi, tôi về khách sạn đây."

Tống Minh Hàn: Tôi đưa cậu đi.

Nói xong còn lịch sự mở cửa xe cho tôi.

Tôi nghi ngờ liếc nhìn anh ta một cái, nhưng vẫn lên xe.

Không ngồi thì phí.

Cả ngày hôm nay chạy đông chạy tây.

Sức lực của tôi đã cạn kiệt từ lâu rồi.

Sau khi tôi báo tên khách sạn thì nhanh chóng thiếp đi trong xe ấm áp.

Không biết đã qua bao lâu.

Tống Minh Hàn mở cửa xe gọi tôi dậy, đồng thời chắn gió lạnh bên ngoài.

"Ngủ say như vậy, thật sự coi tôi là tài xế của cậu rồi à?"

Tôi xấu hổ sờ mũi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!