Chương 50: Phiên ngoại hai - Tô Ngôn (hạ)

Trong bóng đêm, một chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài một phủ đệ ở Hàng Châu, Thẩm Tương Nghi đang ngồi trong sân, nàng nhìn bàn cờ trước mắt như gặp đại địch, rất lâu sau đó, nàng khẽ ngẩng đầu nói với người trước mắt: "Chúng ta thương lượng chút đi, chàng không ăn con cờ này của ta được chứ?"

Bùi Nhị cười khẽ, gật đầu vui vẻ đáp: "Được."

Thẩm Tương Nghi thở phào nhẹ nhõm, đẩy cờ đen về phía trước, lại thấy người kia đặt cờ trắng trước mắt nàng, ngay sau đó ngón tay thon dài nhặt từng con cờ đen xung quanh lên, nàng mở to hai mắt, bộ dáng bị lừa lại nói không nên lời, nàng chơi cờ với Hồ tiên sinh thì còn có thể thắng được hai ván, thế nhưng khả năng chơi cờ của Bùi Nhị thật sự quỷ quyệt khó lường, Bùi Nhị đánh cờ giống như biến thành một người khác, ngươi vĩnh viễn cũng không đoán được bước tiếp theo của người này sẽ thế nào.

Thẩm Tương Nghi thua đến mất bình tĩnh, yếu ớt mệt mỏi bảo vệ bàn cờ, chỉ có thể làm bừa chơi xấu nói: "Không được, chàng cho ta đi thêm một bước đi, chỉ một bước thôi, lần này ta nhất định sẽ thắng chàng."

Bùi Nhị nhìn nàng quậy phá ở đó, nhíu mày, cái gì gọi là càng thất vọng càng dũng mãnh, người trước mắt đã giải thích sinh động câu nói đó, chỉ là hắn cảm thấy cho dù có nhường thì cũng chưa chắc là nàng có thể thắng được ván cờ này đâu.

Thẩm Tương Nghi thấy Bùi Nhị vươn tay cầm cờ trắng rồi đặt xuống, lác đác vài cái, xu thế bàn cờ lập tức thay đổi, chỉ còn lại con cờ cuối cùng, hắn giương mắt, mỉm cười thản nhiên nói: "Lần này, nàng đi."

Không biết vì sao mà Thẩm Tương Nghi lại đỏ mặt, chơi cờ mà nhường đến mức này, cho dù da mặt nàng có dày đến đâu thì cũng không thể chơi tiếp được nữa, nàng đứng dậy hắng giọng, khoát tay nói: "Không được, không được, ta buồn ngủ rồi…"

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên có người hầu gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, phu nhân, ngoài cửa có khách quý."

Thẩm Tương Nghi run lên, nhìn sắc trời bên ngoài rồi lại quay đầu nhìn Bùi Nhị, đêm đã khuya rồi, sao lại có khách quý tới cửa.

Bùi Nhị nhíu mày, phủ thêm áo khoác, kéo cửa ra, chỉ thấy giọng nói của người hầu kia truyền vào, nhỏ giọng nói: "Khách quý nói là người đến từ Kinh Thành, họ Tô, tên Ngôn."

Thẩm Tương Nghi vốn đang uống nước, nghe đến đây, ngụm nước đột nhiên sặc vào cổ họng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ra ngoài cửa: "Ngươi nói nàng ấy tên là Tô Ngôn?"

Bóng đêm ở Hàng Châu vẫn phồn hoa như trước, đêm đã khuya, tiếng người buôn bán ở Châu Kiều vẫn còn đang truyền đến từ đằng xa, Tô Ngôn ngồi trong xe ngựa chờ một lúc lâu, cánh cửa phủ đệ mở ra, một người bước ra đón nàng, nàng vén rèm lên, đối diện với bóng người quen thuộc, đã lâu như vậy, cuối cùng thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười thật lòng, thế nhưng đối phương nhìn thấy nàng lại suýt nữa đứng không vững, khó khăn đỡ người bên cạnh, hoảng hốt hỏi: "Hoàng hậu nương nương, thật sự là cô sao?"

Trong đại sảnh, Tô Ngôn nâng trách trà nóng nhấp hai ngụm, chỉ cảm thấy ánh mắt kia vẫn dừng lại trên người mình, nàng nhìn về phía đó: "Tương Nghi, Bùi đại nhân, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ."

Thẩm Tương Nghi nhìn Tô Ngôn mặc trang phục bình thường trước mắt, người vốn nên ở trong cung lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, thật sự là làm cho người ta giật mình mà, càng khiến người ta không nghĩ tới đó là, một người sống sờ sờ như thế, làm sao Nguyên đế lại cho phép một mình nàng chạy đến Hàng Châu.

Ngược lại thì Bùi Nhị khá bình tĩnh, ngoài mặt vô cảm, hắn chỉ dò xét nhìn Tô Ngôn, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, thản nhiên hỏi: "Thánh nhân có biết không?"

Tô Ngôn ngừng lại, dường như đang suy nghĩ, nàng ngẩng mặt lên nghiêm túc nói: "Hẳn là bây giờ đã biết rồi."

Được rồi, vậy vẫn là bỏ nhà ra đi, Thẩm Tương Nghi chỉ cảm thấy khó thở, Tô Ngôn là Hoàng hậu đấy, nếu như nàng bỏ nhà ra đi thì lúc này trong cung sẽ rối loạn thế nào đây.

Bùi Nhị gật đầu, hắn đứng dậy nhìn lướt qua hai người: "Hai người trò chuyện đi."

Nhìn theo bóng lưng Bùi Nhị biến mất ngoài cửa, Thẩm Tương Nghi dịch ghế đẩu đến gần, tiến đến trước mặt Tô Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Cô với Thánh thượng cãi nhau hả?"

Tô Ngôn cầm chén trà, nàng nhìn lá trà trôi nổi trong nước, bình thản đáp: "Không có."

Thẩm Tương Nghi nhíu mày: "Vậy thì hắn không tốt với cô sao?"

Tô Ngôn lại lắc đầu: "Cũng không có."

Thẩm Tương Nghi nhìn dáng vẻ bình thản như mây gió của Tô Ngôn, ngược lại không biết nên mở miệng hỏi thế nào nhưng nàng luôn cảm thấy dường như có chuyện gì đó đang đè nặng trong lòng Tô Ngôn, bộ dáng này cực kỳ giống bình yên trước giông bão, cũng không biết phải làm sao mới có thể giúp nàng giải tỏa nỗi khổ trong lòng.

Tô Ngôn giương mắt nhìn về phía Thẩm Tương Nghi, lẩm bẩm hỏi: "Tương Nghi, cô nói xem thích là cảm giác gì?"

"Thích?" Thẩm Tương Nghi sững sờ, chậm rãi nhớ lại những chuyện xảy ra giữa nàng và Bùi Vấn An, đếm ngón tay đáp: "Thích là cô nhớ hắn, gặp đồ ăn ngon hay chuyện gì vui vẻ thì đều nhớ đến hắn, gặp chuyện không vui cũng nhớ đến hắn, mặc dù trước đó sống một mình cũng rất thoải mái nhưng từ khi có người này, cô sẽ cảm thấy cuộc sống càng thêm thú vị, ta từng nghĩ rằng sẽ không có ai động viên ta như vậy, một lòng một dạ vì ta như thế."

Thẩm Tương Nghi vừa nói xong, chỉ thấy Tô Ngôn chớp mắt, nước mắt lăn xuống gò má, nàng lập tức hoảng hốt cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt Tô Ngôn: "Rốt cuộc thì cô đã xảy ra chuyện gì? Cô nói đi, cô đừng khóc nữa mà."

Phải biết rằng lúc đối diện với đám thổ phỉ mà Tô Ngôn còn bình tĩnh lạc quan, một người không dễ khóc mà lại dễ dàng rơi nước mắt thì chắc chắn là đã gặp chuyện gì đó cực kỳ đau lòng.

"Ngày đó hắn muốn lấy ta tiến cung, trong lòng ta đã không muốn rồi, ngươi nói xem gương mặt ta bị hủy, chân còn bị thọt, sau khi hắn lập ta làm hậu, chẳng phải là bị người ta cười cợt hay sao, phải viết về hắn như thế nào trên sử sách đây."

Tô Ngôn hít mũi, nghẹn ngào nói: "Hơn nữa lúc ấy hắn với Giang Ứng Liên thắm thiết như thế, mặc dù là Giang Ứng Liên quấn lấy hắn nhưng hắn đã khiến ta tổn thương sâu sắc thế nào, ta mới tức giận oán giận hắn, không muốn nhìn hắn nữa."

"Đúng, không nên nhìn hắn ta nữa, đáng đời hắn ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!