Đừng nói như vậy.
Thẩm Tương Nghi biết chuyện của Giang Ứng Liên giống như cây gai cắm vào giữa Tô Ngôn và Tân đế, cho dù đã qua cũng khó mà nuốt xuống được.
"Hắn, trong lòng hắn vẫn có cô, nếu không thì cũng sẽ không vội vàng lập cô làm hậu."
Tô Ngôn lắc đầu, thản nhiên nói:
"Ngươi còn nhớ những lời Bùi đại nhân đã nói với ta vào lúc hồi kinh không?"
"Tương Nghi, Tô Ngôn trước kia chết rồi, chết vào năm đó sau khi ngã ngựa, ta cũng đã sớm tỉnh lại từ trong guâcs mộng, hôm xuất giá cha ta nói hy vọng ta sẽ trở thành Hoàng hậu tốt, từ ngày đó trở đi thì không còn Tô Ngôn nữa, người bên ngoài chỉ biết đến Tô hoàng hậu mà thôi."
Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Tương Nghi lại nghe được cảm xúc thương xót, nàng nhìn về phía Tô Ngôn, Tô Ngôn lại chỉ cười nói:
"Hôm nay là ngày vui của cô, ta không nói những chuyện này nữa, cô còn chưa nói cho ta biết tại sao cô lại định chung thân với Bùi đại nhân đâu đấy, chẳng lẽ cô thấy mỹ mạo của người ta rồi động lòng quấn chặt à."
Ai nói.
Mặt Thẩm Tương Nghi đỏ bừng, xoắn khăn tay, mặt dày nói:
"Đó là do hắn cầu xin ta, hắn thích ta không chịu nổi, cầu xin ta nhiều lần ta mới đồng ý gả cho hắn."
Tô Ngôn ồ, dài giọng nói:
"Sao ta lại nghe nói đến chuyện tìm người tận Giang Châu nhỉ? Còn có người khóc như mưa nữa."
Thẩm Tương Nghi xoay đầu, hai mắt mở tròn:
"Cô, chẳng phải quan hệ giữa cô với… Hoàng đế không được tốt lắm sao, sao cô còn biết chuyện này nữa?"
Tô Ngôn cầm khăn che miệng cười, khẽ hất cằm:
"Ta không muốn để ý đến hắn nhưng không có nghĩa là ta không nghe những chuyện này, lại còn là chuyện giữa cô và Bùi đại nhân nữa, cô có ơn cứu mạng với ta, nè, nói xem rốt cuộc thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Tương Nghi xấu hổ đến mức không ngẩng mặt lên nổi, hai người cười đùa dí dỏm thì đột nhiên có tiếng chiêng trống ồn ào vang dội ngoài cửa, chấn động lỗ tai người ta ong ong, chỉ cảm thấy ngay cả ngồi cũng không vững, ngoài cửa có hỉ cương cao giọng nói:
"Người đón dâu đến rồi, cấm quân mở đường, tân lang đến đón tân nương."
Sớm vậy sao?
Thẩm Tương Nghi và Tô Ngôn vừa dứt lời thì quay đầu nhìn nhau, mấy hỉ nương đang chờ trong phòng cũng lắp bắp hoảng hốt, dây pháo ngoài phòng được đốt lên, vốn là nơi ở của các đại thần trong triều, ngày thường Thẩm phủ không được quan tâm lắm nhưng bây giờ lại chật ních người xem náo nhiệt, là Bùi thủ phụ thành thân đấy, chuyện này không thể không xem được đâu.
"Không hổ là Bùi Nhị mà, cấm quân mở đường, khuê nữ nhà này có thể gả cho hắn cũng là nhờ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh."
Lễ bộ thượng thư đứng ngoài cửa lắc đầu cảm khái, Hộ bộ thị lang liên tục gật đầu.
"Còn phải nói nữa à, Thẩm Học Tu vô dụng cả đời, ngược lại là đã sinh được khuê nữ tài giỏi."
Thẩm Học Tu đứng ngoài cửa, lần đầu ông nghe người ta khen ngợi mình như vậy, lập tức đứng thẳng người, nghĩ đến việc ông lên triều đều đứng ở góc, từ khi nào được coi trọng như vậy đâu, vẻ mặt hồng hào đứng ngoài cửa đón khách.
Mặt trời lên cao, ánh nắng mặt trời chiếu xuống mái hiên, màu đỏ xung quanh đều tỏa ánh sáng vui mừng lộng lẫy, xa xa, đội người ngựa cao lớn đi tới, đám quan chức xung quanh bắt đầu châu đầu ghé tai.
"Ôi, đó chẳng phải là Bùi Hành sao."
"Còn ai nữa, Trấn Bắc tướng quân Bùi Hành, Bùi Nhị thành thân còn gọi Bùi Hành trở về, chiến trận này cũng đủ lớn mà."
Chỉ thấy đoàn người chậm rãi giục ngựa đến trước cửa Thẩm phủ, người dẫn đầu mặc y phục đỏ rực càng nổi bật môi hồng răng trắng, phong thần tuấn tú, nếu không ai nói thì ai biết lang quân mặt trắng này là Thủ phụ đại nhân quyền thế ngập trời đâu chứ.
Nhưng ai cảm thấy hậu sinh trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, cử chỉ văn nhã này dễ nói chuyện thì đúng là ngủ gật trong Diêm Vương Điện, tự tìm đường chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!