Mấy ngày nay người ở Biện Kinh đều biết đến một chuyện quan trọng, đó là Bùi thủ phụ sắp thành thân, không biết tin tức này đã khiến bao nhiêu khuê nữ đại thần trong triều trốn trong nhà lau nước mắt rồi nữa.
Vào ngày xuân, mặt trời chói chang, giờ lành đã đến. Đội ngũ nạp cát khiêng gánh băng qua con phố dài, lễ vật nhìn không thấy điểm cuối, đám đông vây xem ồn ào chậc lưỡi, lễ vật này cũng quá hào phóng rồi đấy, trong đám đông có người nhón chân thò đầu ra xem rồi thở dài:
"Ôi, nghe nói Bùi đại nhân cưới khuê nữ của biên tu Hàn Lâm Viện, Thẩm gia gặp may rồi."
"May mắn đâu ra, tiểu thư Thẩm gia cũng không phải là người bình thường đâu."
Nghe người này nói vô lý như thế, vẻ mặt người nọ không tin, người nói lại nhắc tới:
"Lúc Tam hoàng tử bức vua thoái vị, người mà sét đánh cũng không chết đó, ngươi có ấn tượng với người đó không?"
Người nọ chợt bừng tỉnh:
"Là Thẩm tiểu thư đó à."
Còn về chuyện liên quan đến Thẩm tiểu thư, lúc này đang ở trong quán trà Biện Kinh, tiên sinh kể chuyện nói văng cả nước miếng, tình cảm dạt dào kể rằng:
"Nói thì chậm nhưng lúc đó lại nhanh, ánh sáng vàng lóe lên, Thẩm tiểu thư đột nhiên lấy búa kim cương ra, nện lạch cạch, nện đến đâu là mặt phản tặc nở hoa đến đó, liên tục cầu xin tha thứ."
Oa!
Dân chúng ngồi nghe bên dưới phối hợp đồng loạt gật đầu, đồng loạt thổn thức.
Thẩm Tương Nghi ngồi trên lầu hai nghe đến chỗ này, suýt nữa thì kích động nuốt luôn vỏ hạt dưa.
May là trong thoại bản vẫn nói nàng là người, nói không chừng ngày mai trong kinh thành sẽ lưu truyền rằng Bùi Nhị sắp cưới Lý Quỳ phiên bản nữ rồi đấy.
Thẩm Tương Nghi vừa lau mặt vừa nghiêng đầu sang hỏi Tiểu Đào ở bên cạnh:
"Là vị cao nhân nào viết thuyết thư này thế?"
Tiểu Đào gác chân phun vỏ hạt dưa trong miệng, nàng ấy nghe kể say sưa ngon lành, trong giọng nói còn mang theo vài phần khao khát:
"Hồ tiên sinh chứ ai, a huynh ta nói, ban ngày Hồ tiên sinh vào triều cãi nhau với đồng liêu, khuya về nhà viết thoại bản soạn trích đoạn, đầu óc thật sáng suốt mà. Ta cũng muốn trở thành nữ anh hùng trong sách một lần, rất oai phong."
Oai phong như này thì miễn đi, Thẩm Tương Nghi tuyệt đối không ngờ, sau khi nàng sống nửa đời trong sự ngu dốt lại được kéo lên đ. ỉnh vinh quang, còn được mọi người truyền tụng như thế.
Nghe Hồ tiên sinh viết thoại bản ngày càng thái quá, Thẩm Tương Nghi kéo Tiểu Đào trốn khỏi quán trà, hai người đang đứng ngoài cửa thảo luận xem nên ăn lẩu canh cá Tống Ngũ hay là ăn bánh bao hoa mai Vương Lâu thì có chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt, có hai đại hán vạm vỡ bước xuống xe.
"Ôi chao, nè, các ngươi làm gì đó?"
Tiểu Đào chắn trước người Thẩm Tương Nghi, rèm xe vừa vén lên, bên trong lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Bùi Hành nhưng mà trông hắn ta khá phong trần mệt mỏi, râu ria xồm xoàm, rõ ràng là vội vàng chạy về từ nơi khác.
Ánh mắt hắn ta lướt qua trên mặt hai người, sau cùng dừng lại trên mặt Thẩm Tương Nghi, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng:
"Xem như ta phục ngươi rồi, Thẩm Tương Nghi, nào có ai ngày mai thành thân mà hôm nay còn không nhìn thấy bóng dáng như ngươi."
Thẩm Tương Nghi bĩu môi, quay đầu muốn đi.
"Ngày mai ta thành thân chứ không phải là ngày mai bị hành quyết, chẳng lẽ còn phải vẽ vòng tròn rồi ngồi chờ đấy không được làm gì sao, hơn nữa còn chưa chắc ngày mai Bùi Nhị có thể về hay không nữa mà."
Bùi Nhị đã ra ngoài giải quyết công việc, đếm đầu ngón tay thì đến bây giờ hắn đã đi được hai tháng rồi, Thẩm Tương Nghi muốn đi theo nhưng người ta nói nam chưa cưới nữ chưa gả mà suốt ngày lẽo đẽo chạy theo hắn cũng không tốt.
Phi, lúc trước Bùi Nhị hắn còn bắt cóc nàng đấy, sao lại không nói mấy lời này, bây giờ mới biết thanh danh quan trọng thế nào rồi sao.
Hơn nữa ngay cả phong thư cũng không biết viết, Thẩm Tương Nghi nhón chân vẽ vòng tròn dưới đất, nam nhân chẳng tốt lành gì cả, chỉ biết nói lời dễ nghe dỗ dành người khác mà thôi.
Thẩm Tương Nghi càng nghĩ càng giận, nàng kéo tay Tiểu Đào tiến về phía trước: Chúng ta đi thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!