Chương 43: Đại kết cục (trung)

Trong núi Tần Lĩnh, chạng vạng tối trong cơn mưa xuân nặng hạt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, đội quân bắc phạt đi vào thung lũng, vó ngựa nện xuống văng đầy bùn đất.

Đại nhân.

Tướng lĩnh phía sau lau nước mưa trên mặt:

"Khe núi phía trước đã biến thành hố bùn, xe chở theo đồ rất dễ sa lầy, không dễ đi về phía trước."

Bùi Vấn An còn chưa lên tiếng, chỉ nghe phó tướng Phùng Hoài Sơn tay nắm chặt roi ngựa, hung hãn nhổ một bãi nước bọt: Thật là xui xẻo.

Bùi Vấn An nhìn cơn mưa như thác đổ, mặt không đổi sắc:

"Tiếp tục đi về phía trước, nếu như có người dây dưa làm lỡ việc quân cơ thì giết ngay tại chỗ."

Cơn mưa nặng hạt nện lên khôi giáp, các binh sĩ bởi vì phải đi dưới trời mưa mà kêu khổ cả ngày.

Tướng lĩnh dưới trướng không hề phục Bùi Vấn An, đặc biệt là phó tướng Phùng Hoài Sơn, ông ta tràn đầy khinh thường, trước mặt gọi một tiếng đại nhân nhưng sau lưng lại ôm một cỗ hỏa khí.

Đêm đến lều vải được dựng lên tại chỗ, Phùng Hoài Sơn bực bội uống một ngụm rượu, thứ chất lỏng cay nóng trượt xuống cổ họng nhưng không sao nuốt trôi nổi.

"Đại nhân, Bùi Vấn An này dựa vào cái gì mà có thể lên làm chủ tướng, tướng quân lúc ở độ tuổi của hắn đã chinh chiến nam bắc, chiến công hiển hách."

"Đúng vậy, bàn về lí lịch, Bùi Nhị Lang hắn là cái thá gì chứ."

Các tướng lĩnh nói đến đây, lòng đầy căm phẫn, Phùng Hoài Sơn uống hết ly này đến ly khác.

Một kẻ thuộc phe thái tử, một quyền thần, tuổi còn trẻ mà đã dựa vào tranh đấu phe cánh mà nắm giữ triều chính.

Đây quả thực là một câu chuyện cười chốn cung đình, bây giờ còn mang binh đi bắc phạt, thái tử cũng thật liều lĩnh, một kẻ thuộc gia đình thế gia, một văn nhân, biết cái gì về đánh trận chứ.

Bùi Dịch Chi kia không phải là một ví dụ điển hình sao?

Ông ta năm nay sáu mươi rồi, không biết lần này xuất chinh còn giữ được mạng trở về hay không, cứ coi như là vì tiền đồ con cháu sau này, chiến công lần này ông ta tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác.

Đủ rồi! Phùng Hoài Sơn ném ly rượu lên bàn, cầm đao vén rèm lên, ông ta đi đến bên ngoài lều của chủ trướng.

"Đại nhân, Phùng Hoài Sơn cầu kiến."

Vào.

Ông ta nắm chặt thanh đao trong tay tiến vào, chỉ thấy Bùi Vấn An đứng trước tấm bản đồ, ông ta ngẩng đầu lên, một cỗ ngột ngạt bực bội giấu ở trong lòng:

"Đại nhân, không bằng chúng ta phân binh ra đánh đi."

Ánh mắt Bùi Vấn An sáng quắc:

"Ý của tướng quân là phân binh thế nào?"

Ông ta nhìn chằm chằm Bùi Vấn An nói:

"Lão phu đem theo một trăm ngàn quân đi Tây Bắc từ Lũng Nam tiến vào biên giới."

Bùi Vấn An nghe xong lời này, nhìn bản đồ: Không thể.

"Đại nhân, Phùng gia ta ba đời đều là danh tướng, chiến công hiển hách, phân binh ra đánh có trước mắt có thể giúp không để trễ nải việc hành quân, còn có thể phá nhất cử nhất động của địch. Bùi đại nhân ngài nói không thể liền không thể, ít nhất cũng phải cho ta một lí do thuyết phục chứ."

Bùi Vấn An cười một cái:

"Sợ là tướng quân lo lắng quá rồi, ta sẽ phân một đội quân cho tướng quân nhưng hiện giờ tướng quân không thể đi, ít nhất phải qua được cửa ải này đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!