Đầu mùa hạ năm Kiến Nguyên thứ hai, Bùi Vấn An xử lý tổn hại do lũ lụt gây ra tại Giang Châu, thái tử giá lâm.
Hai người tìm nguyên nhân, điều tra kỹ càng chuyện ruộng đất tư của Lý Cẩn, phát hiện chuyện này còn dính dáng đến rất nhiều thế gia vọng tộc khác, thánh nhân phẫn nộ, cho thẩm tra Tào thủ phụ Tào Thính Quân, hai đảng cũ mới trong triều nhất thời thần hồn nát thần tính.
Nhưng Thẩm Tương Nghi luôn cảm thấy bản thân đã quên mất chuyện gì đó.
Là cái gì nhỉ?
"Bùi đại nhân, thái tử muốn gặp ngài."
Trong khoảnh khắc rèm được vén lên, Thẩm Tương Nghi nhìn thấy một bóng hình, trong lòng lộp cộp một tiếng.
Sao nàng có thể quên mất Giang Ứng Liên được chứ?
Thái tử ở đây, vậy thì nhất định Giang Ứng Liên cũng ở đây.
Nàng giữ chặt ống tay áo Bùi Nhị, trong lòng vô cùng thấp thỏm, Bùi Nhị là nàng khó khăn lắm mới giành được tới tay, nếu như bị Mary Sue cuỗm mất thì phải làm sao.
Bùi Nhị đang chuẩn bị xuống xe thì cảm nhận được hành động của người sau lưng, hắn quay đầu lại.
Nhìn thấy Thẩm Tương Nghi gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, mím chặt môi như lâm đại dịch, giống như con mèo mướp xù lông đang cố gắng bảo vệ thức ăn của mình.
Hắn thở dài, cúi người nâng cằm nàng lên, nhìn vẻ mặt lo lắng đến muốn khóc của nàng, không biết nàng lại đang tự bổ não những chuyện gì nữa.
"Đừng nghĩ linh tinh, nàng chết còn không sợ, lại sợ một yêu nhân chẳng qua có chút thuật mê hoặc người khác."
Thẩm Tương Nghi nghe được lời này ngây ra một hồi, hình như đúng là đạo lý này, lại nghe thấy Bùi Vấn An nói tiếp: Ta là ai?
Nàng không nghĩ gì thêm đáp ngay: Bùi Vấn An.
"Còn chưa thông suốt sao." Bùi Vấn An lại thở dài một hơi, nâng cằm nàng lên, ghé sát lại khóe môi nàng:
"Ta là nam nhân của nàng, trên thế gian này kẻ nào cũng có thể nghi ngờ ta, khiếp sợ ta nhưng nàng thì không được."
Thẩm Tương Nghi sửng sốt một hồi rồi khôi phục tinh thần, chỉ còn rèm xe khẽ tung bay trong gió đêm, nàng đưa ngón tay ra chậm rãi xoa nhẹ bờ môi hơi khô ráp vì lạnh, dường như ở đó vẫn lưu lại độ ấm ban nãy, dần dần ấm lên.
"Thọ Châu đã được dẹp yên, Giang Châu cũng giúp chúng ta chuẩn bị được tiền và lương thực, hiện giờ nếu muốn Bắc phạt thì phải diệt trừ tận gốc hai phe cũ mới trong triều, đặc biệt là Tào Thính Quân, ngươi có chủ ý gì không?"
Thái tử đặt sổ con tin vắn xuống, xoa thái dương, chân mày nhíu chặt đi lại trong phòng.
Bùi Nhị không nhanh không chậm nói ra hai chữ: Lan Đài.
Không được. Thái tử không hề nghĩ nhiều liền bác bỏ ý kiến này, lạnh lùng nói:
"Ngươi còn biết rõ hơn cô, Ngự sử đài môn bắc khai mà đám ngự sử đó là người như thế nào? Chúng đều là một đám chó điên thích sủa bậy."
Những ngự sử đó không cần minh xét, chỉ cần nghe tin đồn ở đâu đó là có thể vạch tội người khác, chỉ cần thăng quan phát tài, bọn chúng không có gì là không làm được.
"Trên thế gian này không có chuyện gì là tuyệt đối cả." Bùi Nhị nhìn thái tử nói từng chữ một:
"Đến hôm xét xử, trong đại lý tự có người của chúng ta, ngự sử đài cũng có thể có, thái tử chỉ cần cho bọn họ một ngòi nổ thì đám chó điên ấy khi ngửi được mùi máu tanh sẽ nhào tới ---- cắn bọn chúng đến mức xương cốt chẳng còn."
Thái tử.
Bùi Vấn An vừa dứt lời, chỉ thấy từ ngoài cửa chậm rãi truyền đến một thanh âm nũng nịu.
Thái tử biến sắc, vỗ vỗ cái đầu đau đớn, sắc mặt so với lúc nãy khi nhắc đến ngự sử đài còn u ám hơn mấy phần.
Bùi Nhị không lên tiếng, hai người nhìn nhau một cái, trong mắt đều là sương lạnh giá rét, chỉ thấy thái tử dùng ngón tay chấm vào nước trà chậm rãi viết lên bàn một chữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!