Chương 36: (Vô Đề)

"Tri huyện, người, người được vớt lên rồi."

Gia nô một đường chạy thẳng đến cửa.

Ai, ai? Tri huyện từ trên giường ngồi dậy, cực kì kinh hãi.

Gia nô lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt:

"Bùi đại nhân và thứ sử đại nhân được cứu lên rồi."

Tri huyện giật mình, mặc quần áo vào, chạy ra ngoài cửa.

Chỉ thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, trong lòng ông ta chợt lạnh ngắt, Bùi Vấn An đã được cứu, không biết thứ sử còn sống hay đã chết, lần này thực sự là tự bê đá đập chân mình rồi.

Nhưng ai biết được rằng Bùi Vấn An này lại mạng lớn như vậy?

"Mau, mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xe."

Lời còn chưa dứt cửa đã bị đẩy ra, một nhóm người từ ngoài cửa xông vào:

"Các, các ngươi là ai? Dám nửa đêm tự tiện xông vào phủ đệ của mệnh quan triều đình!"

"Tên tặc nhân nhà ngươi! Còn dám trái lệnh?"

Thứ sử chợt quát một tiếng, hai chân tri huyện mềm nhũn.

Đám người tản ra, chỉ thấy Đỗ Lại đứng bên cạnh thứ sử, ánh mắt cậu ta sắc bén, chăm chú nhìn ông ta:

"Đỗ Lại Đại Lý Tự mời tri huyện đi một chuyến."

Đại Lý Tự?

Tri huyện run rẩy quỳ sụp xuống đất, không nói được gì.

Bóng đêm thâm trầm, ở Bùi phủ, một gia nô nhìn thấy từ xa có một chiếc xe ngựa đang đi tới, liền kéo dài giọng: Nhị gia trở về rồi.

Một trận ồn ào náo động, lão phu nhân giương mắt nhìn người đang đi tới, trong thoáng chốc, dường như trở về hai mươi lăm năm trước, Bùi Dịch Chi cũng trở lại Giang Châu như vậy.

"Ồ, Bùi đại nhân bình an trở về nên đoàn tụ với người nhà mới phải, không biết nửa đêm đến tìm lão phu có việc gì."

Gia chủ Lý thị Lý Cẩn cũng chống gậy, run rẩy đứng lên, lão ta trước đây cũng làm quan đến chức Ngự sử nhưng bây giờ đã cáo lão hồi hương.

Bùi Nhị liếc nhìn Lý Cẩn lãnh đạm nói:

"Vấn An đã lâu chưa trở về, lần này trở lại cũng bận bịu quản lý việc cứu nạn lũ lụt. Bây giờ gặp phải chuyện như này, dưới sự chứng kiến của trưởng bối thúc phụ trong tộc, Lý đại nhân, chúng ta cùng nhau trao đổi một vài vấn đề nhé."

Lý Cẩn nhìn thần sắc lạnh nhạt của hắn, ánh mắt hơi híp lại, cuộc sống lăn lộn ở quan trường nhiều năm khiến lão ta có dự cảm mấy lời này không thể nghe, nếu nghe tiếp e rằng sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu, vậy nên lão ta khoát tay một cái, ho khụ khụ hai tiếng:

"Lão hủ tuổi tác đã cao, thân thể bất tiện, nếu là chuyện của Bùi gia nhà ngươi, ta cũng không ở lại lâu nữa."

"Lý đại nhân, đi thong thả."

Lời của Bùi Vấn An vừa dứt, Đỗ Lại đã đưa người từ bên ngoài xông vào bao vây tất cả.

Lý Cẩn phẫn nộ:

"Bùi Vấn An ngươi muốn làm cái gì? Lão phu cũng là trí sĩ, cũng là người có thể nói chuyện trước mặt thánh nhân, cẩn thận ta tố các ngươi tội lạm dụng chức quyền, để hoàng thượng chủ trì công đạo cho ta!"

"Lý đại nhân lo lắng quá rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!