Một chân Thẩm Tương Nghi vừa bước vào thành Giang Châu, phóng tầm mắt nhìn qua, khắp các cửa tiệm trong thành đều phô tấm cờ vải có chữ Bùi, lớn lớn bé bé, so le đan xen.
Lúc này mới hiểu rõ lời của Bùi Hành không phóng đại chút nào, Giang Châu này quả đúng là Giang Châu của Bùi thị nhà hắn ta.
"Tới rồi."
Thẩm Tương Nghi nhìn cửa lớn mái cong trùng điệp, nuốt nuốt nước miếng.
Tha thứ cho nàng xuất thân gia đình bình dân, hai đời ngay cả vách thế gia cũng chưa sờ qua, tưởng tượng bản thân vào đó ở trong lòng có hơi hoảng loạn.
Bùi Hành xoay người xuống ngựa, miệng nhếch một cái: "Tốt xấu gì cũng là từ Biện Kinh đến, nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của ngươi này."
Bùi Hành này thật là đứng nói chuyện không đau eo.
Thẩm Tương Nghi nhướng mày, ngồi bên cạnh xe không nhúc nhích: "Ai ui, tay căng đau không mở nổi dù rồi."
Bùi Hành nhíu mày: "Không phải có nha hoàn sao?"
"Nha hoàn nào có làm giỏi như Bùi thiếu gia." Thẩm Tương Nghi thở dài.
"Ngươi!…"
Thẩm Tương Nghi cắt ngang hắn ta, như thể lơ đãng mở miệng: "Chao ôi, lúc đi Bùi đại nhân nói gì nhỉ, hình như là cẩn thận..."
Lời còn chưa dứt, Bùi Hành nhận cây dù từ trong tay nha hoàn, mở ra che ở trước xe: "Có thể đi rồi nhỉ."
Thẩm Tương Nghi cười cười, đứng lên, phủi phủi vạt váy: "Ui cha, để Bùi thiếu gia trải sự đời bung dù cho ta, vất vả rồi."
Bùi Hành nghiến răng nghiến lợi nói: "Nào có, ngươi đi cẩn thận, nhị, thẩm."
Thẩm Tương Nghi: "……"
Ngươi không gọi tiếng nhị thẩm kia ta sẽ càng vui vẻ.
Nhà tổ của Bùi phủ khác với cảnh tượng lũ lụt náo loạn trong thành, bất kể sự đời bên ngoài rung chuyển trong nhà đèn đuốc lại sáng trưng, năm tháng yên bình. Đám gia nhân trong nhà đi lại có trật tự, cách một cánh cửa cũng cảm thấy quy củ nghiêm minh bên trong.
Thẩm Tương Nghi đứng ở cửa hồi lâu không nhấc chân lên, quay đầu nghiêm túc hỏi Bùi Hành: "Nhà các ngươi nhiều người không?"
Bùi Hành nhìn nàng một cái: "Bổn gia dòng chính trực hệ có hai phòng, tộc nhánh cũng là mười mấy phòng, còn có mấy thúc công, bá phụ..."
"Ngừng, ngừng!"
Thẩm Tương Nghi nghe đến sọ não cũng đau, bây giờ nàng chạy trốn còn kịp không?
Bùi Hành liếc nàng một cái, lành lạnh nói: "Ngươi không cần lo lắng mù quáng, cho dù là thái phu nhân hay đại phu nhân ngươi đều không cần để ý. Bây giờ làm chủ trong nhà là thúc phụ của ta, bọn họ cũng không dậy nổi chút sóng gió gì."
Thẩm Tương Nghi nghe thế, đột nhiên nghi hoặc nói: "Ngươi vì sao lại gọi là đại phu nhân, ngươi không phải là đại công tử sao?"
Theo lý thuyết kêu đại phu nhân, kia chẳng phải là mẹ ruột của Bùi Hành hắn ta ư?
"Chỉ là một bà vợ kế thấp kém thôi, dựa vào đâu ta phải gọi bà ta là mẫu thân."
"Mẫu thân ngươi…"
"Mẫu thân ta là Lý thị Vinh Dương, khó sinh mà chết."
Thẩm Tương Nghi khựng lại, tự biết mình hơi lắm miệng: "Xin lỗi."
Nhưng thật ra Bùi Hành lại làm như không để trong lòng: "Không sao, thế gia chính là như vậy. Nhìn ngăn nắp tươi đẹp thật ra bên trong chướng khí mù mịt. Thúc phụ từng dặn dò ta không cần nhọc lòng những thứ đó, ta kêu người dẫn ngươi đi nghỉ ngơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!