Bùi Nhị nhíu mày thật sâu, nhìn hắn ta một cái, có vẻ hơi đồng tình:
"Đúng vậy, Thánh thượng lệnh cho y tới giám sát."
Con ngươi của Vương thái thú co rút một cái, hít sâu một hơi, trong nháy mắt cảm thấy bản thân già đi rất nhiều.
Hắm ta cúi thấp đầu chà sát khuôn mặt già nua, nặn ra nụ cười nghề nghiệp tiến lên nghênh đón: Tam...
Lời còn chưa nói ra, Tam hoàng tử đã đi về phía sư gia của phủ Thái thú sau lưng hắn ta.
Vị sư gia này khoảng tầm bảy tám chục tuổi, đầu đầy tóc bạc, Tam hoàng tử bắt lấy tay sư gia, đong đưa tay người ta cả nửa ngày không buông ra, còn thân thiết hỏi:
"Ồ, xin chào, vị này chắc là Thái thú Thọ Châu nhỉ, nhìn nè, vì dân mà lao lực đến tóc bạc hết cả rồi."
Vương thái thú: ...
Nụ cười của hắn ta suýt thì không giữ được, đi nhanh tới trước mặt Tam hoàng tử có mắt như mù kia, gọi người đưa sư gia đi, sáp lại gần nói:
"Tam hoàng tử, hạ quan mới là Thái thú Thọ Châu Vương Miễn."
"Ồ, thất lễ thất lễ rồi."
Tam hoàng tử đột nhiên bừng tỉnh:
"Thái thú ngươi quả thực là... gừng càng già càng cay..."
...
Quan viên vây xem đều lau mồ hôi, vị Tam thái tử này rốt cuộc có hiểu lầm gì về tuổi tác của Thái thú vậy.
"Không sao, không sao."
Vương thái thú không hổ là kẻ làm quan lâu năm, hắn ta hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng, còn có thể nặn ra nụ cười tâng bốc nói:
"Tam hoàng tử thật là anh tuấn... uy vũ, khí phách bất phàm."
Lời này chỉ có Tam hoàng tử cho là thật, y vung tay một cái:
"Aiya, mấy lời này ta nghe phát chán rồi, đại nhân không cần nói mãi mấy lời này nữa, người ngoài nghe được sẽ tự thấy hổ thẹn đấy."
Phải, phải, phải.
Thẩm Tương Nghi nhìn Vương thái thú, lúc này mới cảm thấy nhìn người không thể chỉ qua vẻ bề ngoài, hắn ta đúng là nhân vật có số má, bằng công lực này, đối mặt với Tam hoàng tử còn có thể vỗ mông ngựa đến mức này, tạo phản có là gì?
Sau khi hàn huyên, một đám người xuất phát đến thành Thọ Châu.
Sau khi vào đến ngoại ô thành Thọ Châu, dùng mắt thường cũng thấy được cuộc sống của dân chúng rất khổ cực, ruộng đồng khô nứt, trẻ con bên đường đói đến mức mặt mày vàng vọt, gầy gò ốm nhách. Còn có những người khó khăn đến mức phải đem bán con cái để đổi lấy cái ăn no bụng.
Trên mặt mọi người là một biểu cảm chết lặng, vẫn đứng xếp hàng chờ được vào thành, tựa như vào được thành thì có thể còn đường sống.
Thẩm Tương Nghi nhìn cảnh tượng này, tình hình thiên tai ở Thọ Châu không chút giấu diếm hiện ra trước mặt. Nếu như chưa từng tự mình đi chứng kiến, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ thấy được dáng vẻ thực sự của đời người.
Vương thái thú ngồi trên lưng ngựa, bộ dạng đau khổ ôm đầu than thở:
"Năm nay sau đại hàn chính là đại hạn, hoa màu không sinh trưởng được, dân chúng đều không có cơm ăn. Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, ta làm quan phụ mẫu trong lòng cũng không chịu nổi."
Bùi Nhị ngồi trên ngựa nhìn thi thể được cuốn chiếu chất đống ở ven đường, lạnh giọng nói:
"Ta nhớ mấy tháng trước triều đình đã đưa lương thực đến, đống lương thực cứu trợ đấy đi đâu cả rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!