Kim Cương đằng, nghĩa như tên, so với kim cương còn muốn cứng hơn. Nhưng loại cây này không nên mọc ở đây mới phải, bởi vì một khi loại cây này mọc lên thì xung quanh chắc chắn không có một loại cây nào sống sót, đừng nói cây cối, đến cả con người cũng đừng mong sống được. Nếu nói như vậy, rất có khả năng vừa có kẻ gieo hạt sau đấy dùng kỹ năng hệ mộc của mình để thúc đẩy Kim Cương đằng phát triển, thực chất là muốn đuổi bọn họ đi.
Tô Thủy Nguyệt nhíu nhíu mày nhìn dòng chữ của hệ thống trước mặt.
"Xin lỗi ký chủ, là do ta sơ ý làm rơi hạt giống Kim Cương đằng, lại do đất trồng của không gian quá tốt cho nên mới sinh trưởng quá nhanh như vậy.
KÝ CHỦ, TỰ BẢO TRỌNG!"
….. Đệch mợ!! Cái thể loại hệ thống hàng dỏm gì đây! Tô Thủy Nguyệt xuất Thủy Nguyệt kiếm mà Thanh Khê chân nhân đưa cho dùng lực chém tới nhưng chẳng mảy may tác động một chút nào. Bách Phệ Thôn cũng đem Hỏa Diệm ném tới, ném thành một đống lửa lớn nhưng lại càng kích thích Kim Cương đằng hơn, tốc độ đánh tới càng lúc càng nhanh. Đừng nói là muốn tìm được bảo vật, chỉ sợ chưa đầy một khắc sau tất cả đều đã làm mồi cho cái dây leo quái quỷ này rồi.
Tô Thủy Nguyệt được Bách Phệ Thôn bảo hộ ở phía sau tuy rằng hiện tại là an toàn nhưng cũng không thể giữ được quá lâu, hắn từ trong túi không gian lấy ra Thiên Thiên kiếm, giả vờ vô tình mà cắt trúng tay Bách Phệ Thôn, đem máu của y chảy đầy mặt đất.
– Phệ Thôn ngươi không sao chứ?
Tô Thủy Nguyệt vô cùng anh dũng bày tỏ sự hối lỗi ôm lấy tay Bách Phệ Thôn hai mắt chớp chớp, tất nhiên là không lộ ra sơ hở nào lại càng làm cho nam chính đại nhân đại từ đại bi tim nhảy thẩn lên.
– Ta không sao, Thủy Nguyệt, không cần lo cho ta.
Nếu là Tô Thủy Nguyệt trước kia khi đọc được lời thoại này chắc chắn sẽ xuýt xoa không nói thành lời, giờ đổi lại là hắn trong tình cảnh này thì có chút khó tiêu, nam chính à, ngươi nhất định không được cong!
Sau khi máu của Bách Phệ Thôn rơi xuống đất thì không gian cũng bắt đầu rung lắc, đem một mảng đất sụp xuống thành một cái hố lớn, còn có bậc thang đi xuống.
– Thông đạo mở rồi!
Tô Thủy Nguyệt dời sự chú ý của Bách Phệ Thôn, chỉ là không ngờ lời vừa nói ra thì chân bị quấn lấy, là Kim Cương đằng đang quấn lấy chân hắn không chút lưu tình ném thẳng vào trong cái hố vừa mới được mở ra. Tô Thủy Nguyệt giống như một trái mít rụng lăn từng vòng xuống dưới, trời đất quay cuồng. Mãi một lúc mới thấy được một chút ánh sáng của dạ minh châu trong thông đạo phát ra thì cũng là lúc cửa nhỏ ở cuối thông đạo đóng lại, nhốt một mình hắn ở trong.
Tô Thủy Nguyệt khó khăn đứng lên, xung quanh khói lạnh bốc lên cuộn thành từng đoàn.
– Nơi quái quỷ gì vậy!
Tô Thủy Nguyệt không nhịn được mắng một tiếng, thật sự là quá lạnh, hắn quan sát thêm một lúc thì phát hiện trong mật thất này ngoại trừ khí lạnh ra thì chỉ có một tảng băng to ở chính giữa, bên trong còn có một người đang nằm. Hắn do dự một chút rồi cũng tiến lên xem xét, người này thoạt nhìn như đang ngủ nhưng thực chất đã không còn hơi thở, loại nhan sắc tuyệt mỹ này cho dù chết rồi cũng làm người nhìn thấy rung động không thôi.
Quả thật là mẹ của nam chính chảy cùng một dòng máu kiêu lãng trong người, chả qua là Thanh Khê tại sao lại không vì nàng mà động tâm. Tô Thủy Nguyệt nghĩ nghĩ, Thanh Khê là yêu thích vị sư đệ đồng môn, chả nhẽ là vì y thật sự cong rồi. Hắn bất giác thở dài, vị thần tiên cô cô này thật sự là chịu uất ức rồi thì ra chỉ là một nữ phụ đam mỹ mà thôi!
Bỗng nhiên một bóng trắng vọt qua làm Tô Thủy Nguyệt hoảng hốt lùi lại, sau lưng liền chạm phải một vật thể lạnh băng.
– Nhân loại thấp kém tại sao lại vào được nơi đây?
Tô Thủy Nguyệt run run muốn nói là hắn căn bản không có muốn vào, loại đặc quyền dành riêng cho nam chính này hắn không hề có ý muốn giành giật một chút nào.
– Ta bị người hãm hại đẩy vào, huynh… huynh đệ, có thể nào tha cho ta có được không?
Tô Thủy Nguyệt chậm rãi quay người lại liền phát hiện ra một nam nhân tóc trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú đang nhìn chằm chằm chính mình. Người này toát ra hơi thở lạnh lẽo, mày ngọc sắc bén như muốn xuyên thủng hắn ra.
– Ta ở nơi này canh giữ lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua tiểu tử nào vừa mắt như ngươi. Hay là ở lại đây bầu bạn cùng ta.
– …..
Tô Thủy Nguyệt âm thầm mắng, bắt hắn ở lại trong cái nơi chán ngắt lạnh lẽo này, đúng là nằm mơ.
– Ở đây rất lạnh, ta không chịu được.
Nam tử nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới sau đấy liền đem một ngón tay nâng mặt hắn lên, sau đấy hôn xuống. Có lẽ là do canh giữ quá lâu nên ngay cả lưỡi cũng trở nên lạnh lẽo, dán vào trong lưỡi Tô Thủy Nguyệt làm hắn cũng như muốn tê cứng lại. Hắn muốn rời ra nhưng rất nhanh gáy đã bị giữ lấy, là loại sức lực mạnh mẽ chèn ép làm hắn không cách nào thoát được.
Tay còn lại của nam tử cũng không an phận rút lấy dây lưng Tô Thủy Nguyệt, luồn tay vào trong áo hắn sờ soạn, lạnh lẽo như muốn đông cứng người hắn.
– Ha…. Lạnh a! Huynh đệ… ngươi…..
Tô Thủy Nguyệt vừa rời môi liền run lẫy bẫy bày tỏ là bản thân đang lạnh vô cùng, nếu bắt buộc phải thoát hết y phục chẳng khác nào đi tìm chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!