Hôm ấy, Giang Tùy Sơn nhận được hồi âm từ Trần Ánh Trừng. Trên bức thư chỉ vỏn vẹn hai dòng:
"Mọi sự đều tốt.
Đừng nhung nhớ."
Hắn đọc đi đọc lại hai dòng ấy không biết bao nhiêu lần, từng chữ như in sâu vào tâm trí. Ngón tay vuốt ve mặt giấy chẳng biết bao lần, tiếng thở dài cũng chẳng đếm xuể.
Đã gửi đi biết bao thư từ, nhưng nàng chỉ hồi âm ngắn ngủn bấy nhiêu lời. Chẳng lẽ tiểu thư đã chán ghét sự phiền hà từ hắn? Hay do hắn tự đa tình, nàng vốn không có tình ý gì?
Chỉ sáu chữ hờ hững ấy, phải chăng nói lên rằng nàng xưa nay vốn chẳng mấy tha thiết viết thư? Chuyện gì muốn nói thì nói một lần là xong, còn thư từ chỉ là phiền phức mà thôi.
Trước kia mỗi khi hắn ra ngoài, hai người vẫn dùng dẫn âm phù để liên lạc, nhưng vật ấy hao tổn linh lực, chẳng dùng được nhiều. Sớm biết vậy, đáng ra nên giữ lấy nhiều hơn một chút.
Giang Tùy Sơn nhìn chồng thư đang viết dở trên bàn, bỗng dừng bút, xé vụn từng mảnh, vứt vào sọt giấy.
Tất cả chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đầu không cuối, chẳng cần phải ngày nào cũng dồn vào thư gửi cho nàng.
Hắn quyết định giảm bớt tần suất viết thư. Tránh để nàng cảm thấy phiền lòng.
Năm ngày một lần? Không được, hai ngày một lần? Cũng không ổn… Thôi thì ba ngày một lần vậy.
Nhưng ba ngày sau hắn sẽ vào Kiếm Các, chuyện này cần báo cho nàng biết trước, kẻo nàng lâu quá không nhận được tin sẽ sinh lo lắng.
Nghĩ vậy, Giang Tùy Sơn lại nhấc bút, gửi thêm một lá thư vào ngày hôm ấy.
Khi nhận được thư, Trần Ánh Trừng cùng gia quyến đã chuẩn bị lên đường. Đoàn người đông đúc, hùng hậu. Năm xưa, thời còn trẻ Thẩm Tịnh từng cưu mang không ít người vô gia cư, giờ họ đều ở lại trang viện giúp đỡ.
Nàng phân phó một phần ở lại trông coi cửa hàng, phần khác giữ lại trông nom trang viện. Còn những người muốn đi cùng, nàng cũng không ngăn, dẫn tất cả theo.
Một đoàn xe ngựa hơn chục chiếc dọc ngang khắp đường cái, không thể lặng lẽ rời khỏi Thanh Bảo Thành. Họ chia nhỏ lực lượng, đi các ngả đường khác nhau. Đợi đến khi người trong thành phát hiện Ánh Nguyệt Sơn Trang đã vắng bóng, thì đoàn người Trần Ánh Trừng đã sớm đến biên giới giữa Thanh Bảo Thành và Thủy Hưng Thành.
Cứ thế đi về phương Bắc. Đến khi thấy bờ biển, thấy băng tuyết, là lúc họ có thể tìm được đường đến Cực Đảo.
Chuyến đi này xa xôi ngàn dặm, ít nhất cũng phải mất hai tháng. May mà ai nấy đều giữ tâm thế du ngoạn, dọc đường cứ dừng chân nghỉ ngơi, chẳng ai thấy phiền chán.
Trần Ánh Trừng cầm thư của Giang Tùy Sơn, cũng đọc đi đọc lại ba lượt, cuối cùng mới cầm bút hồi âm.
Vẫn đơn giản như cũ:
"Ta đã biết, bình an ra tới.
Bên ta mọi chuyện đều ổn, chớ nhung nhớ."
Dòng chữ cuối cùng giữa hai người, đọc lên nghe lạnh lùng như gió sớm. Nàng vốn định viết cho sinh động, nồng ấm hơn chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình sắp đi rồi, viết quá tha thiết chỉ khiến người ta thêm hy vọng mà thôi.
Nàng không chắc liệu Giang Tùy Sơn có còn viết thư cho mình nữa không. Nhưng để đề phòng, Trần Ánh Trừng đã để lại một loạt thư viết sẵn ở Lạc Diêu Các. Nếu hắn có gửi thư đến, chỉ cần đưa ra thư hồi âm đúng lúc là được.
Khi viết những dòng cuối, trong lòng nàng như bị ai giày xéo, cảm giác bản thân như một kẻ phụ lòng, rũ bỏ người đã cùng mình vượt hoạn nạn.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Giang Tùy Sơn sắp tiến vào Kiếm Các, nàng lại thấy nhẹ lòng.
Kiếm Các nơi có thể lột xác, thay da đổi thịt. Khi hắn bước ra từ đó, hẳn sẽ là một con người hoàn toàn khác.
May mà nàng đã rời đi.
Sau hai tháng rưỡi rong ruổi, cuối cùng họ cũng đến được miền cực Bắc.
Còn ở Kiếm Các, Giang Tùy Sơn đã bước lên đến tầng thứ 72 chạm đến kỷ lục cao nhất từng được Dương Liễu Sinh lập nên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!