Khi Trần Ánh Trừng còn hôn mê, Tiểu Tước từng có một cuộc đối thoại với Trần Nguyên Phúc, là vào lúc Trần Nguyên Phúc vừa trở về từ Thanh Bảo Tư.
Vết thương của Xa Chí vô cùng nghiêm trọng, nhưng lại hoàn toàn không có dấu hiệu của sự chống cự.
Tựa như là lúc không hề có chút phòng bị nào, bị người ta một kiếm xuyên qua bụng, phá nát nội đan.
So với hắn, cái c.h.ế. t của Lãnh Tương Thất lại càng thê thảm hơn nhiều. Bụng bị mổ toạc, từ đầu đến chân có đến mấy trăm vết thương hỗn loạn, nặng nhẹ khác nhau, mà tất cả đều đến từ chính thanh kiếm mà hắn đeo.
Kỳ lạ nhất chính là, trong bụng hắn bị mổ ra, người ta lại đặt vào một khối đá tròn vo, như thể đang mô phỏng một sản phụ sắp sinh.
Cảnh tượng đó khiến cho cái c.h.ế. t của Lãnh Tương Thất trở nên đầy mờ ám, hoàn toàn không còn đơn giản là do yêu quái xâm nhập nữa.
Người của Thanh Bảo Tư muốn điều tra, nhưng không có cách nào xuống tay. Vì chuyện này có liên lụy đến Xa Chí, một thành chủ địa vị tôn quý nên người của Xích Nhật học viện liền muốn tiếp nhận vụ việc.
Nếu là ngày thường, Trần Nguyên Phúc nhất định sẽ không đồng ý. Người của Xích Nhật học viện nổi tiếng là thích chuyện bé xé ra to, để họ tra án, ai biết sẽ gây ra bao nhiêu phong ba bão táp?
Nhưng lần này, hắn vừa mới thoát khỏi vụ án mạng kia, tuy rằng đã được gột sạch nghi ngờ, nhưng hắn lại là người cuối cùng từng gặp hai nạn nhân. Nếu hắn nhúng tay vào điều tra, chắc chắn sẽ có người sinh nghi.
Dù sao thì hiện tại hắn chính là người được lợi lớn nhất, nếu Xa Chí cứ tiếp tục hôn mê không tỉnh lại, thì vị trí thành chủ cuối cùng sẽ nằm gọn trong tay hắn.
Cho nên Trần Nguyên Phúc không có ý định can thiệp vào chuyện này, cũng không cho Trần Chính Thác nhúng tay vào.
Người của Xích Nhật học viện muốn điều tra thì cứ để bọn họ làm, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến con gái mình.
Trần Ánh Trừng tái phát bệnh cũ, lần này vừa ngất là hẳn 5 ngày, triệu chứng còn nghiêm trọng hơn trước.
Trần Chính Triệt vội vàng từ Xích Nhật Thành vượt ngàn dặm trở về, phu nhân của hắn thì ngày nào cũng sống trong bất an, cả gia đình đều gác lại mọi việc trên đầu, túc trực bên cạnh Trần Ánh Trừng, đầy lo lắng mong nàng mau chóng tỉnh lại.
Hắn đã từng trải qua cảm giác đó, khi Trần Ánh Trừng còn nhỏ, thân thể yếu ớt nằm trong lòng hắn, hơi thở mong manh. Hắn và phu nhân từng rong ruổi khắp mọi thành trấn của đại lục Thanh Hà, tìm kiếm danh y, chỉ để rồi nhận lại kết luận tuyệt vọng rằng bệnh tình không thể cứu chữa.
Vào thời khắc then chốt như vậy, "liều thuốc" duy nhất của Trần Ánh Trừng lại đề xuất rời đi.
Trần Nguyên Phúc đương nhiên tức giận đến mức không thể kiềm chế nổi:
"Ta mua ngươi về là vì Trừng Trừng, đồng ý để ngươi bái thành chủ làm sư phụ cũng là vì Trừng Trừng, sắp xếp cho hai đứa thành thân cũng là vì Trừng Trừng… Nếu sớm biết ngươi là kẻ lòng lang dạ sói như vậy, lúc đó nên để ngươi c.h.ế. t trong hang đá cho rồi!"
Cơn giận dữ khiến ông bỏ qua hết tình nghĩa nuôi dưỡng bao năm. Ngay từ đầu ông đã nói rất rõ: hắn tồn tại là vì Trần Ánh Trừng sống vì nàng, c.h.ế. t cũng vì nàng.
Vốn dĩ hắn nên giống như những ám vệ sau núi kia, sống cả đời trong bóng tối, không để Trần Ánh Trừng hay biết đến sự tồn tại.
Chính vì hắn có thể mang lại lợi ích khác cho Trần Ánh Trừng, nên mới được đặc cách ở bên cạnh nàng.
"Xin nhạc phụ bớt giận." Hắn quỳ xuống trước mặt Trần Nguyên Phúc, giọng nói đầy thành khẩn: "Ta muốn đến Xích Nhật học viện, không chỉ vì sư phụ, mà còn vì tiểu thư."
Trần Nguyên Phúc cười lạnh:
"Trừng Trừng thì có liên quan gì đến Xích Nhật học viện? Ngươi chỉ vì tiền đồ của bản thân thì cứ nói thẳng, đừng lôi Trừng Trừng ra làm cái cớ."
"Tiểu thư đã ở Xích Nhật Thành nhiều ngày, luôn gặp ác mộng."
"…"
Trần Ánh Trừng không nói ra, nhưng hắn từ lâu đã nhận ra điều đó.
Từ nhỏ nàng đã không thích Xích Nhật Thành. Có lần ra ngoài buộc phải đi ngang qua nơi đó, nàng thà đi đường vòng xa hơn chứ nhất quyết không chịu bước vào trong thành.
Mỗi lần Xa Chí nhắc tới những chuyện thời còn ở học viện, Trần Ánh Trừng luôn tỏ ra không hứng thú, nhưng kỳ lạ là lại rất hiểu rõ chuyện bên trong Xích Nhật học viện.
Những tranh đấu nội bộ trong học viện, chuyện thay đổi người tạm quyền chưởng môn, đến cả Xa Chí cũng phải đi hỏi thăm mới biết, vậy mà nàng đã biết từ sớm, còn kể lại như một chuyện cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!