Chương 42: (Vô Đề)

Tiểu Tước phát hiện Trăm Dặm Ngôn Đông đang lén lút theo sau.

Sát ý trong lòng hắn vừa mới bị đè nén xuống giờ lại bắt đầu trỗi dậy. Hắn vừa mỉm cười nghe Trần Ánh Trừng nói chuyện, trong đầu lại chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao g.i.ế. c được tên kia mà không ai phát hiện.

Ngay lần đầu gặp mặt, hắn đã nhìn ra Trăm Dặm Ngôn Đông là một tên ngốc. Một kẻ ngốc vừa phiền toái, vừa không biết sợ chết.

Ngạo mạn, bướng bỉnh, coi sinh mạng con người như cỏ rác.

Một đứa bé vô tội gặp nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại chỉ biết đổ lỗi cho bọn họ làm gián đoạn đường đi của xe ngựa mình.

Lần trước lẽ ra hắn không nên dễ dàng buông tha Trăm Dặm Ngôn Đông. Lẽ ra phải đánh gãy chân hắn, hoặc trực tiếp phế bỏ hắn, để hắn nửa đời còn lại chỉ có thể nằm trên giường mà rên rỉ.

Nếu sớm ra tay như thế, hôm nay tên đó đã chẳng có cơ hội lại gần tiểu thư như vậy.

Chỉ tiếc tiểu thư của bọn họ lại quá mềm lòng, chỉ cần không bị thương thì cho dù bị va phải, nàng cũng không truy cứu.

"Quả thật hắn làm ta hoảng sợ," Trần Ánh Trừng đang kể, "Ta còn tưởng người đến là chàng. Nhưng hắn dù gì cũng không làm ta bị thương, cho nên chàng cũng không cần để trong lòng đâu… Này, chàng có đang nghe ta nói chuyện không đấy?"

Trần Ánh Trừng đưa tay ra quơ quơ trước mặt hắn, ánh mắt hắn lúc này mới lấy lại tiêu cự, theo bản năng mở miệng xin lỗi:

"Xin lỗi, ta đang nghĩ chuyện khác."

"Chàng ở cạnh ta mà còn nghĩ chuyện khác?" Trần Ánh Trừng giọng đã có chút giận, "Tình cảm phai nhạt rồi à."

"Tiểu thư, ta nào dám như thế?"

Hắn đưa tay định nắm lấy ngón tay Trần Ánh Trừng, nhưng chỉ bắt được khoảng không.

Trần Ánh Trừng rút tay lại, giấu vào trong tay áo: "Chàng không chuyên tâm nghe ta nói chuyện, hôm nay không được dắt tay ta nữa."

"Cả ngày?!" Đồng tử hắn co lại, giọng bật cao, "Ta biết sai rồi mà."

"Biết sai cũng không được." Qua lớp tay áo, Trần Ánh Trừng hất tay hắn ra lần nữa khi hắn lại đưa tới, "Ai bảo ở cạnh ta mà còn thất thần?"

Hắn buồn bã thu tay về, giọng nói mang theo chút ấm ức: "Ta chỉ đang nghĩ, người kia năm lần bảy lượt vô lễ với tiểu thư, sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?"

Trần Ánh Trừng nói: "Chúng ta ra ngoài là để du ngoạn, đâu phải đi tìm rắc rối. Hắn lại là người nhà họ Bách Lý."

"Thì sao, hắn đã vô lễ với tiểu thư…"

"Cũng chưa đến mức như vậy, chỉ là làm ta giật mình thôi."

"…"

Hắn "ờ" một tiếng, quay đầu đi chỗ khác như đang nổi giận. Trần Ánh Trừng nghiêng người lại gần, hắn liền tránh vai sang bên.

… Có gì đâu mà giận?

Chẳng lẽ là đang ghen?

Nếu thật là vì Trăm Dặm Ngôn Đông mà ghen thì cũng quá vô lý đi.

Xem cái tên đó bộ dạng vừa lưu manh vừa khờ khạo, lời nói cũng nhảm nhí, suốt ngày giả c.h.ế. t giả sống, vậy mà cũng khiến Tiểu Tước phải ghen sao?

Nếu Tiểu Tước thật sự vì hắn mà ghen, Trần Ánh Trừng cảm thấy như đang bị sỉ nhục vậy.

"Chàng đang ghen đấy à?"

"Không có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!