Chương 40: (Vô Đề)

Gặp lại Xa Chí, ông đã khôi phục như bình thường, cũng không nhắc gì đến thể chất đặc biệt của Tiểu Tước, chỉ tập trung hướng dẫn hai người tu luyện.

Tuy nhiên, vì Tiểu Tước đã xuất sư từ lâu, trọng tâm dạy dỗ vẫn đặt ở Trần Ánh Trừng.

Khi dạy kiếm pháp cho Tiểu Tước, ông cùng hắn luyện chiêu, hai người đứng yên bất động, nhưng phía sau rừng trúc đã đổ rạp từng mảng lớn.

Đến lượt Trần Ánh Trừng, lại toàn dạy vẽ bùa, thiết lập kết giới, tạo ảo thuật… Tóm lại toàn là những thứ dùng để bảo mệnh.

Trần Ánh Trừng thấy bất công, bèn oán trách: "Sao người không dạy ta mấy bản lĩnh thực chiến?"

Xa Chí gõ vào đầu nàng một cái, nói:

"Mấy ngày trước mới học ngự kiếm còn không chịu học cho tử tế, giờ mới Trúc Cơ mà đã muốn học kiếm pháp? Với tu vi này mà học kiếm pháp của ta, chỉ tổ mất mặt ta thôi!"

Ông liếc nhìn Tiểu Tước một cái rồi nói tiếp:

"Có nó ở đây rồi, mấy chuyện đánh đánh g.i.ế. c giết không đến lượt con phải lo. Gặp nguy hiểm thì quay đầu bỏ chạy là được, giữ mạng mới là quan trọng."

Trần Ánh Trừng không phục: "Ta cũng có thể giúp chàng mà!"

"Con sống sót được đã là giúp nó rồi." Xa Chí lại đưa cho nàng một xấp bùa, "Thật ra, nếu con học giỏi phù chú, khi thực chiến cũng có thể phát huy tác dụng rất tốt."

"Nhưng ta thì loay hoay vẽ bùa, còn người ta thì vung kiếm c.h.é. m tới rào rào…"

"Xí, con sao mà cãi dai thế? Không muốn học thì đi chỗ khác!"

"Ta học!" Trần Ánh Trừng đáp tỉnh bơ, "Dù sao cũng chỉ là vẽ tranh thôi, ai lại không học được?"

Xa Chí tức muốn bật cười: "Vẽ bùa mà giống vẽ tranh được à?!"

Hai thầy trò lúc học cũng như đang cãi nhau. Tiểu Tước thì bưng trà đứng một bên quan sát, khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Lúc Xa Chí vô tình ngẩng đầu, ánh mắt va phải ánh mắt của Tiểu Tước, rồi lại nhanh chóng né tránh, như có chút mất tự nhiên.

Tiểu Tước thấy vậy cũng thu lại ý cười, ngồi nghiêm chỉnh.

Từ hôm đó, dường như giữa họ có điều gì đó không thể nói ra. Xa Chí xưa nay thẳng thắn, không ngại đắc tội ai, cũng chẳng câu nệ tiểu tiết. Nhưng khi đối mặt với Tiểu Tước, ông lại cứ muốn nói rồi lại thôi.

Rốt cuộc cha ruột của cậu là người thế nào, mà khiến ngay cả sư phụ cao thâm như Xa Chí cũng tránh né không dám nhắc?

Tiểu Tước dần lo lắng, sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu và Trần Ánh Trừng. Nhưng nghĩ lại, Trần Nguyên Phúc trước đó đã tra rõ thân thế, nếu thực sự có gì không ổn thì đã chẳng để họ thành thân.

Vậy thì đây là chuyện riêng của Xa Chí. Hắn không phải loại đệ tử thân thiết, nếu sư phụ đã cố tình giấu, hắn cũng không định hỏi xem thử ông có thể giấu được bao lâu.

Xa Chí quả nhiên im lặng đến tận lúc trời đã vào thu, thời tiết bắt đầu se lạnh. Khi hai người chuẩn bị đi Xích Nhật Thành du ngoạn, ông mới xuất hiện tiễn họ.

Chuyến đi Xích Nhật Thành vốn đã được lên kế hoạch từ sớm, coi như là kỳ nghỉ trăng mật của hai người.

Trước đây, Trần Ánh Trừng luôn từ chối đến đó vì nơi ấy có quá nhiều người liên quan đến cốt truyện chính, nàng sợ gặp phải những cơn ác mộng.

Nhưng bây giờ nàng nghĩ, bản thân cũng nên mạnh mẽ hơn. Vận mệnh gia đình họ sớm đã rẽ sang một hướng khác, cho dù nam chính có thật sự xuất hiện, thì nhà nàng cũng đâu có làm gì sai, sao lại phải lo sợ bị tiêu diệt vô cớ?

Huống chi nàng giờ đã là người có chồng, tự thấy mình trưởng thành hơn trước. Không thể chỉ vì sợ hãi những chuyện chưa xảy ra mà cả đời ru rú trong nhà.

Cho nên nàng quyết tâm cùng Tiểu Tước ra ngoài du ngoạn một chuyến, điểm đến đầu tiên là Xích Nhật Thành, tiện thể thăm nhị ca của nàng.

Họ dự định đi nửa tháng, mọi việc trong nhà đều đã sắp xếp ổn thỏa, thậm chí bên kia cũng đã mua nhà sẵn để ở tạm.

Đến lúc sắp rời thành, người vốn nói không đến tiễn là Xa Chí lại bất ngờ xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!