"Tiểu thư, tiết trời oi bức, chớ đứng mãi ở đây."
Thanh âm của Cần Nương vang lên, mang theo giọng điệu ôn nhu như dỗ dành hài tử.
Trần Ánh Trừng quay đầu nhìn lại, liền thấy Cần Nương, và… chính bản thân mình.
Thì ra, chỉ là một giấc mộng.
Chỉ là, xưa nay nàng nằm mộng liên quan đến bản thân đều là từ góc nhìn thứ nhất, lần này lại là góc nhìn thứ ba. Nàng tựa như một hồn ma vô hình, chầm chậm theo sau một "Trần Ánh Trừng" khác ở khoảng cách không gần không xa.
Hẳn đây là "Trần Ánh Trừng" trong nguyên bản thư.
"Tiểu thư." Cần Nương bung dù, che trên đỉnh đầu nàng, ngăn ánh mặt trời gay gắt của ngày hè, dịu giọng dỗ dành: "Về thôi, kẻo nắng."
"Trần Ánh Trừng" xoay người, khuôn mặt giống nàng như đúc, ánh mắt lại ngây ngốc dại khờ. Nàng nhìn Cần Nương thật lâu, rồi chợt nở nụ cười khờ khạo, đưa tay chỉ mặt hồ lấp lánh ánh nước:
"Cần tỷ tỷ, cá nhiều quá!"
Cần Nương cười nói: "Tiểu thư thích sao? Đó là phu nhân sai người riêng mua về tặng ngài đó."
"Thích lắm!"
"Tiểu thư, trời oi lắm, cá cũng phải trốn nắng. Hay là ngài theo ta về trước, đến chiều lại ra xem cá được không?"
"Được!"
Nàng rất biết nghe lời, kéo tay Cần Nương mà lững thững quay về, tà váy dài quét đất, bị Cần Nương xách lên giúp.
"Tiểu thư, váy này dài quá, để lát nữa ta bảo người sửa ngắn một chút nhé?"
"Không được!" Môi nàng mím chặt, tựa hồ sắp bật khóc, "Ta thích cái váy này!"
"Được rồi được rồi, không sửa, tiểu thư thích là được. Chiều nay ta sẽ sai người quét dọn sạch sẽ lối đi này, tuyệt đối không để váy tiểu thư dơ chút nào."
"Ừ!"
Hai người dần dần khuất xa, xuyên qua hư ảnh của Trần Ánh Trừng, bỏ lại nàng đứng đó một mình.
Nắng giữa hè gay gắt chói chang, vậy mà Trần Ánh Trừng không hề cảm thấy nóng. Nàng đưa tay ra, xuyên qua lòng bàn tay đã hóa hư ảo, chỉ thấy lớp đá cuội dưới chân.
Chớp mắt một cái, nàng đã đứng bên ngoài thư phòng của phụ thân. Bên trong, Trần Nguyên Phúc và Thẩm Tịnh ngồi đối diện nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Trần Nguyên Phúc trầm giọng: "Vài hôm trước Trừng Trừng đến Thủy Hưng Thành dự hôn lễ của Thẩm Hoán, về rồi lại cứ nằng nặc muốn thành thân."
Thẩm Tịnh không vui: "Trẻ con thì biết gì?"
"Nó cũng đã cập kê, tới tuổi nên duyên rồi." Trần Nguyên Phúc đáp, nhưng nét mặt chẳng mảy may vui mừng, chỉ là một tiếng thở dài.
Thẩm Tịnh nghẹn ngào: "Trừng Trừng cái gì cũng không hiểu, sao ông nỡ lòng gả nó cho người ta?"
Nguyên bản, Trần Ánh Trừng là một đứa trẻ tâm trí không được vẹn toàn.
Có lẽ do khi mang thai, Thẩm Tịnh hít phải khí độc, nên từ lúc chào đời, nàng đã có dấu hiệu khờ dại, lớn lên vẫn không khá hơn là bao.
"Ta tính tìm một người phu quân cho con bé, không cần cao sang phú quý gì, chỉ cần hiền lành, biết nghe lời, có thể chăm sóc Trừng Trừng là được rồi." Trần Nguyên Phúc chau mày, "Ta lo rằng, chuyện năm xưa e giấu không được nữa. Nếu một mai ta và nàng không còn, ai có thể bảo vệ chu toàn cho Trừng Trừng?"
"Ta đã sớm bảo ông tránh xa Lãnh Tương Thất! Tên cầm thú đó! Năm đó hắn dùng việc của cha ông để ép buộc ông, giờ lại đem chuyện đó ra uy h.i.ế. p đến cả con gái ông!"
Thẩm Tịnh vừa mắng vừa rưng rưng nước mắt, "Nếu không vì ông, con gái ta cũng đâu đến mức rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!