Xa Chí xưa nay không nhận đệ tử, chuyện này ai cũng biết. Trước đây từng có không ít quan lại quyền quý mang vàng bạc châu báu đầy xe đến cầu xin ông chỉ dạy, đều bị ông từ chối ngoài cửa.
Vậy mà giờ đây ông lại công khai trước mặt mọi người tuyên bố mình là sư phụ của hai tân nhân, trở thành sự kiện chấn động thứ hai sau tin Trần tiểu thư thành hôn.
Xa Chí vốn không nghĩ nhiều đến thế. Ông chỉ không muốn đơn giản lấy thân phận một tôn giả bình thường để chúc phúc cho hai người. Dù sao ông cũng là sư phụ của họ, đương nhiên phải lấy thân phận gần gũi hơn để ban lời chúc phúc chân thành nhất.
Trong tiệc cưới, rất nhiều khách không phải thật lòng đến dự, đa số là nể mặt Trần gia. Nhưng khi Xa Chí mở miệng tuyên bố thân phận, bầu không khí trong tiệc liền thay đổi hẳn.
Đèn trong tay Xa Chí lướt qua trước mặt Tiểu Tước và Trần Ánh Trừng, mọi người nhìn chằm chằm vào hai người tay trong tay, nét mặt ai nấy đều khác nhau.
Khó trách Trần gia lại đồng ý để Trần Ánh Trừng gả cho một thị vệ, thì ra người này lại là đệ tử của thành chủ.
Người này rốt cuộc có địa vị gì, lại có thể khiến Xa Chí thu nhận làm đồ đệ?
Tiểu thư Trần gia cũng bái nhập môn hạ của thành chủ? Chẳng lẽ nàng cũng là thiên tài tu đạo?
Thành chủ chọn đúng dịp này công bố, có phải là có ẩn ý gì không?
Nghe nói thành chủ sớm có ý thoái vị, mà người đệ tử này của ông…
Khách khứa thì lòng đầy toan tính, chỉ có người thân cận bên cạnh hai tân nhân là chăm chú nhìn họ hành lễ, cùng nhau bái lạy.
Thẩm Tịnh xúc động đến rơi nước mắt, lấy tay che mặt. Trần Nguyên Phúc ngồi bên cạnh nắm tay nàng.
"Trừng Trừng và Tiểu Tước chắc chắn sẽ bên nhau lâu dài, giống như chúng ta vậy."
Thẩm Tịnh rưng rưng lườm ông: "Chỉ được cái nói hay."
Trần Nguyên Phúc lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, "Ngày vui, đừng khóc. Nó cũng đâu phải gả đi xa, sau này vẫn ở bên cạnh chúng ta."
Trần Ánh Du thu hết mọi chuyện vào mắt, nghe Trần Chính Triệt ở bên nhỏ giọng nói: "Cha đêm qua còn ngồi khóc một mình ở tiểu đình."
Trần Ánh Du nhẹ cười, nhìn đại ca bên đối diện nâng chén trà, tuy ngoài mặt điềm tĩnh, nhưng tay lại đang run.
"Thật tốt." Trần Chính Triệt nói, "Sau này chúng ta với Tiểu Tước cũng là người một nhà. Nhưng hắn rốt cuộc họ Trần hay họ Xa?"
Trần Ánh Du đáp: "Hắn họ gì cũng mặc, sau này đều là người nhà chúng ta."
Ở một bàn khác, Thẩm Hoán nắm khăn tay, móng tay đ.â. m rách khăn, ánh mắt tràn đầy oán hận và phẫn nộ.
Sao hắn có thể là đệ tử của thành chủ?!
Hắn chẳng qua chỉ là một hạ nhân thấp kém!
Cô nghiến răng, phát ra tiếng kẽo kẹt. Thẩm Cấu nghe thấy liếc mắt nhìn, thấy cô sắc mặt âm trầm, không vui nhíu mày.
"Trừng Trừng thành thân, con bày ra bộ mặt đó cho ai xem?"
Lúc này Thẩm Hoán mới giật mình, vội vã nở nụ cười, nhưng chưa kịp che giấu ánh mắt độc địa, nên gượng gạo nặn ra một nụ cười khó coi, "Gia gia, con…"
Thẩm Cấu liếc nhìn cô, Thẩm Hoán trong lòng khó chịu vô cùng, tìm cớ đứng dậy, che mặt rời khỏi bàn tiệc.
Cô vội vàng rời đi, không biết rằng ở phía đối diện, Lãnh Thành Quang vẫn luôn lặng lẽ nhìn cô. Chỉ đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới nâng chén rượu, uống cạn ly rượu gạo trong tay.
Hôn lễ của Trần Ánh Trừng lần này, quả thực rất xuất sắc.
Hắn nâng ly, hướng về phía đôi tân nhân phía trước, giơ tay làm động tác cụng ly với không khí.
Chúc mừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!