Tuyết lớn rơi suốt hai ngày hai đêm, sau đó vẫn tiếp tục lất phất tuyết nhỏ, mãi đến rằm tháng Giêng mới thấy được ánh mặt trời.
Tết năm ngoái, vào dịp Nguyên Tiêu, trong thành luôn có hội đèn lồng, lấy "bình an" làm chủ đề, nửa thành Thanh Bảo đều treo đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt, năm nào Trần Ánh Trừng cũng về thành xem hội.
Năm nay do tuyết lớn, hội đèn lồng không thể tổ chức, thiếu đi không khí lễ hội, nàng cũng lười biếng nằm lì trong sơn trang, không muốn ra ngoài.
Trần Chính Triệt lần thứ ba mang tre và giấy tang tới rủ nàng làm đèn lồng, thì thấy Trần Ánh Trừng đã cuộn tròn trong ghế bành phủ thảm lông ngủ thiếp đi, ló đầu ra nhìn thoáng qua rồi nói:
"Không muốn đi."
"Mới vừa qua Tết, sao muội càng lúc càng lười thế?" Trần Chính Triệt đặt đồ qua một bên, đi tới lôi nàng dậy, "Mấy hôm trước cũng chỉ nằm, hôm qua cũng thế, hôm nay lại nằm nguyên ngày, ngày mai chẳng phải sẽ nằm luôn không dậy nữa à."
"Chờ tuyết tan là phải đi học lại, giờ ta chỉ muốn nằm một chỗ thôi."
Trần Ánh Trừng bị kéo dậy, nhưng sau khi Trần Chính Triệt buông tay, nàng lại cuộn vào trong thảm lông.
Không còn cách nào, Trần Chính Triệt đành ngồi xổm xuống bên cạnh, tự mình dùng tre làm đèn lồng, miệng thì lẩm bẩm trách móc:
"Tưởng muội đính hôn xong sẽ trưởng thành hơn chút, sao vẫn y như đứa con nít thế này?"
Thấy hắn đang vẽ con thỏ trên giấy Tuyên Thành, Trần Ánh Trừng liếc mắt: "Không biết ai mới giống con nít hơn."
Trần Chính Triệt đang say mê làm đèn, thì Tiểu Tước bưng chén sữa bò nóng lại, thấy hắn cũng có mặt, liền đặt khay lên bàn.
"Nhị thiếu gia."
Trần Chính Triệt không ngẩng đầu: "Đã bảo gọi nhị ca là được rồi."
Tiểu Tước im lặng, thần sắc hơi khó xử, xưng hô đó dường như khó mở miệng.
Trần Ánh Trừng ngồi dậy cười: "Hiện giờ chàng ấy vẫn còn gọi ta là tiểu thư kia mà."
Tiểu Tước mím môi, đưa chén đến: "Cẩn thận nóng."
"Bảo sao muội cả ngày chỉ nằm đó, đến cơm cũng không cần ăn, hóa ra có người hầu hạ." Trần Chính Triệt liếc hai người đang tựa sát vai nhau, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
Trước kia quan hệ hai người cũng tốt, nhưng chưa bao giờ thân mật lộ liễu thế này.
Hắn không phản đối hai người thành thân, nhưng giờ thấy họ thân mật như vậy, Tiểu Tước còn vươn tay lau vết sữa bên môi Trần Ánh Trừng, Trần Chính Triệt thấy ngứa tay không chịu nổi.
Năm trước hắn rời nhà đi Xích Nhật học viện học, muội muội còn khóc lóc nước mắt nước mũi, ôm chân không cho hắn đi, thoắt cái đã sắp lấy chồng.
Trước kia hắn rất khen Tiểu Tước ngoan ngoãn trung thành, giờ không biết sao lại thấy chỗ nào cũng không vừa mắt.
Chả trách Tết năm nay đại ca cũng lười gặp hắn.
"Không cho thêm đường à?"
"Có cho nửa thìa, vị thế nào?"
"Không thấy ngọt."
"Lần sau thêm nhiều chút."
"Ừ."
Hai người trò chuyện thân thiết như không có ai, chẳng hề để tâm đến sự hiện diện của huynh trưởng hắn, Trần Chính Triệt bực mình bẻ gãy vòng tre vừa mới làm xong.
"Muội ngồi dậy, đến làm đèn lồng với ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!