Chương 31: (Vô Đề)

Thanh Bảo Ty.

Bởi vụ án Hang Đá, Trần Chính Thác gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tuy rằng trong mấy ngày đã bắt được chủ mưu, phá hủy không ít cứ điểm tại ba thành, việc truy bắt tàn dư cũng đang ráo riết tiến hành, trong mắt bách tính, sự việc tựa hồ đã được giải quyết thỏa đáng.

Nhưng chỉ những kẻ thực sự phụ trách mới hiểu, trong đó ẩn chứa biết bao nhiêu phiền toái.

Tài chính từng cung ứng cho Hang Đá, dược phương cấm thuật từng giao dịch, việc tiêu thụ dược vật từng tham gia lưu thông…

Danh sách tội nhân lần lượt phơi bày, cơ hồ bao trùm khắp tam thành, thậm chí lan đến những tiểu quốc nơi biên thùy, ngay trong Thanh Bảo Ty cũng có không ít quan viên dính líu.

Dược vật Hang Đá sản xuất gần như lưu thông toàn bộ đại lục Thanh Hà, nếu thực sự truy cứu đến cùng, chỉ e phải chấn động toàn cõi đại lục, gây nên sóng lớn ngút trời.

Trong đó có những tội nhỏ, cũng có những đại ác khó dung.

Tội nghiêm trọng nhất của Hang Đá, chính là dụ dỗ nhi đồng vô tội, lấy bọn trẻ làm thí nghiệm thuốc.

Việc trước mắt cần gấp, là an trí những đứa trẻ ấy, giúp chúng tìm về thân nhân.

Nhưng trớ trêu thay, lần này Xích Nhật học viện phái đến một vị trưởng lão chủ sự, hành sự chẳng khác gì kẻ điên, nhất quyết yêu cầu tra xét triệt để, bất luận kẻ nào từng có liên can tới Hang Đá đều phải nghiêm hình xử lý, không dung tha mảy may.

Người Xích Nhật học viện trú tại Thủy Hưng Thành đã mấy ngày, kẻ từng mua thuốc trị thương từ Hang Đá đều bị dẫn tới tra hỏi, vốn là một việc vui, nay lại khiến lòng dân Thủy Hưng hoảng loạn, cơ hồ phát cuồng.

Ba thành vốn dĩ không thuộc về nhau, chỉ vì Xích Nhật học viện nhân tài đông đảo, mỗi khi tra án, thỉnh thoảng cầu viện nơi đó, lão nhân này liền bày ra dáng vẻ thượng vị, ban ra vô số yêu cầu quá đáng.

Nay lại bảo hắn đi thẩm vấn yêu vật chỉ báo, mong từ trong miệng nó moi ra thêm chút manh mối.

Trần Chính Thác thực sự cạn lời, tâm phiền ý loạn: Nếu hắn thật có bản lĩnh như vậy, sao không tra xét chính Xích Nhật học viện, xem thử trong đó có người nào thông đồng với Hang Đá không?

Chỉ e cũng chẳng sạch sẽ gì.

Ngục giam yêu vật của Thanh Bảo Ty đặt sâu dưới lòng đất, chỉ Trúc Cơ tu sĩ trở lên mới có quyền tiến nhập.

Trần Chính Thác đẩy cửa lớn, liền nghe bên trong có tiếng chổi quét đất, đoán chừng có người.

Hắn cất tiếng hỏi nơi hành lang tối tăm:

"Ai đó?"

Một giọng nhỏ vang lên:

"Đại thiếu gia."

Tiểu Tước từ trong bước ra, tay cầm chổi dài, đuôi chổi lấm lem bụi đất.

"Là ngươi." Trần Chính Thác bước tới, hai bên lối đi thùng than lay động theo nhịp bước của hắn, "Sao lại ở đây?"

Tiểu Tước đáp: "Tiểu thư vào học viện, ta ở nhà cũng không có việc gì."

Trần Chính Thác ừm một tiếng, hỏi: " Gần đây ngươi thường tới địa lao?"

"Vâng, rỗi rãi không có việc gì."

Địa lao âm u, yêu vật trong phòng giam hung dữ dị thường, áp mặt vào song sắt mà nhìn chằm chằm hai người, hơi thở nóng hừng hực, đôi mắt lập lòe lục quang, như dã thú rình mồi.

Trần Chính Thác thong dong bước đi, tìm tới phòng giam yêu vật, Tiểu Tước buông chổi, lững thững theo sau.

Trần Chính Thác nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!