Chương 3: (Vô Đề)

Bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên ngực, Trần Ánh Trừng nhẹ nhàng thở ra một hơi: Ở thế giới này, nàng chẳng mong tu tiên gì cả, chỉ mong có một thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, để có thể thực sự trải nghiệm hết nhân sinh rộng lớn này.

Cần Nương nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền vén màn bước vào, trên mặt nở nụ cười:

"Tiểu thư tỉnh rồi à? Vừa đúng lúc, tam tiểu thư cũng mới về, còn nói sáng mai sẽ đến thăm người."

"Muội muốn gặp tỷ tỷ!" Trần Ánh Trừng chống tay ngồi dậy, tự mình leo xuống giường, đưa tay ra như muốn ôm.

Cần Nương vội lấy áo khoác cho nàng khoác thêm, tiện tay định bế nàng lên, nhưng bị Trần Ánh Trừng nghiêng người né tránh.

"Muội muốn… tự mình đi!"

Nhìn gương mặt phúng phính như viên bánh bao hiện lên vẻ kiên định, Cần Nương bật cười:

"Tiểu thư thật sự lớn rồi, vậy trước tiên để nô tỳ giúp mang giày nhé?"

Trần Ánh Trừng thò hai chân vào giày, rồi loạng choạng bước ra ngoài. Cần Nương một bước cũng không rời, mỗi lần nàng nghiêng người như sắp ngã, tim Cần Nương cũng thót lại, nhưng thấy nàng dù đi chậm chạp mà vẫn vững vàng, trong lòng cũng âm thầm vui mừng.

Trúc Uyển của Trần Ánh Du nằm ngay sát bên khu vườn của nàng. Bước qua cánh cổng tròn nhã nhặn, liền thấy Trần Ánh Du trong bộ bạch y phiêu dật, đứng giữa rừng trúc, vóc dáng cao gầy, như tiên nữ hạ phàm.

Bức tranh yên tĩnh và đẹp đẽ ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi nàng rút từ hông ra một cây roi dài, vung lên như mãng xà vút qua, lập tức c.h.é. m đứt một nhánh trúc xanh rì, vang lên tiếng gãy giòn tan, lá trúc ào ào rơi xuống.

Dưới ánh trúc loang lổ, Trần Ánh Du lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc:

"Vẫn chưa đủ nhanh."

"Tỷ tỷ!"

Trần Ánh Trừng gọi to rồi chạy tới. Trần Ánh Du quay đầu lại, chân mày lập tức giãn ra, nở nụ cười dịu dàng, bước nhanh tới mở rộng vòng tay bế nàng lên.

"Trừng Trừng sao đã tỉnh rồi?" Nàng xoa nhẹ mặt muội, rồi quay sang hỏi Cần Nương:

"Lần này Trừng Trừng ngủ bao lâu?"

"Sau bữa trưa tiểu thư ngủ một giấc, tỉnh dậy hai lần, tổng cộng chừng một canh giờ rưỡi."

Trần Ánh Du cúi đầu, Trần Ánh Trừng đang nghịch hoa tai trân châu của tỷ tỷ. Trần Ánh Du bèn tháo luôn chiếc hoa tai, đưa cho nàng:

"Trừng Trừng thích cái này à?"

Trần Ánh Trừng lắc đầu, rồi đưa chiếc hoa tai trở lại tai của nàng, khẽ nói:

"Tỷ tỷ đeo đẹp hơn."

"Tỷ tỷ còn rất nhiều hoa tai mà, cái này tặng cho Trừng Trừng nhé." Trần Ánh Du mỉm cười khẽ chạm nhẹ lên trán nàng, rồi ôm nàng đi ra ngoài. "Nghe nói buổi tối muội chỉ ăn một bát canh trứng, giờ chắc đói bụng lắm rồi. Ta bảo nhà bếp làm thêm chút gì cho muội ăn nhé?"

"Dạ!"

Trần Ánh Trừng nghịch nghịch chiếc hoa tai trân châu, rồi áp đầu vào cổ tỷ tỷ. Vòng tay Trần Ánh Du thật ấm áp và dễ chịu, nàng lắc lư theo từng bước đi như đang nằm trong chiếc nôi mềm mại, khiến nàng không nhịn được mà ngáp một cái.

Không thể ngủ nữa!

Trần Ánh Trừng vỗ nhẹ vào mặt mình, quyết tâm phải nghiêm túc chống lại cái "di chứng" thích ngủ này.

Nàng cố gắng mở to mắt. Đúng lúc ấy, một đàn bướm rực rỡ màu sắc từ sau bức tường bay ra, tựa như những cánh hoa đang tung bay, lập tức thu hút hết sự chú ý của nàng. Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, một chùm lửa bùng lên, thiêu rụi toàn bộ đàn bướm giữa không trung, để lại tro bụi rơi lả tả.

"A ——!"

Trần Ánh Trừng hét lên hoảng hốt, Trần Ánh Du lập tức đưa tay che mắt nàng lại, rồi quay vào trong sân quát lớn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!