Chương 29: (Vô Đề)

Trần Ánh Trừng rời đi hơn nửa tháng, vậy mà việc học tập lại không hề sa sút chút nào.

Trong kỳ khảo hạch nhỏ của thư viện, nàng còn giành được hạng nhất.

Ngô Khinh Diệu hỏi nàng:

"Ngươi có phải lén ta đi nơi khác học rồi không?"

Trần Ánh Trừng thâm trầm đáp:

"Nơi khác chưa chắc đã có thầy giỏi như thư viện chúng ta. Ngươi chỉ thấy thành tích của ta, chứ đâu biết mấy ngày nay ta thắp đèn học đến tận nửa đêm."

Ngô Khinh Diệu cười trêu:

"Ngươi đầu óc tốt, vừa nhìn đã nhớ, nhìn xem, chỉ hai ba ngày đã có thể thi hơn cả bọn ta."

"Không phải chỉ mới hai ba ngày đâu, lúc ở Thủy Hưng Thành ta cũng ôn bài mỗi ngày."

Nhắc tới Thủy Hưng Thành, Ngô Khinh Diệu liền hỏi đến chuyện biểu tỷ của nàng và công tử nhà họ Trâu:

"Nghe nói hôm họ thành thân, Tam Pháp Ty và Thanh Bảo Ty liên thủ tấn công hang ổ đá ngầm, cứu ra mấy chục đứa trẻ vô tội. Chuyện đó truyền về đến tận thư viện chúng ta, mấy vị tiên sinh đều khen ngợi mãi."

"Nghe nói lần này tham gia điều tra án đều là những người mới của Thanh Bảo Ty, đúng là trận đầu đã thành danh."

Không sai, nhà nàng có Tiểu Tước cũng tham gia lần đó — hơn nữa còn là nhân vật then chốt, chính tay bắt được kẻ cầm đầu đang định chạy trốn.

Trần Ánh Trừng khẽ ưỡn thẳng lưng, còn chưa kịp bắt đầu tự đắc thì chợt nhớ ra Xa Chí vốn chưa từng giới thiệu Tiểu Tước trước mặt mọi người, hắn chỉ là một nhân viên ngoài biên chế, làm công việc đen thui thôi.

Khóe miệng Trần Ánh Trừng giật giật:

"Nếu để ta nói, nên tổ chức một buổi lễ tuyên dương lớn, cho cả Thanh Bảo Thành đều biết mặt họ."

Ngô Khinh Diệu gật đầu đồng tình:

"Nhưng mà, ta còn nghe được một chuyện khác."

Nàng hạ thấp giọng, ghé sát vào tai Trần Ánh Trừng:

"Chuyện lần này ở hang đá, còn kéo ra được một vị đại nhân của Ty Công Bộ. Hình như hắn đã lén lút giúp đỡ bọn người hang đá từ lâu rồi."

"Thật sao?!"

Trần Ánh Trừng giả vờ kinh ngạc, trong đầu thì nghĩ đến những gì Trần Ánh Du từng nói với nàng.

Chỉ tra ra một người của Ty Công Bộ thôi sao?

Xem ra cuộc điều tra vẫn chưa đủ sâu.

"Thật mà, cha ta có quen biết với vị đại nhân kia. Vài hôm trước đã vội vã đem toàn bộ thư từ và tranh thi họa trả lại rồi."

Trần Ánh Trừng bật cười:

"Thúc thúc nhà ngươi cũng nhanh tay đấy."

Ngô Khinh Diệu nhún vai:

"Cha ta nổi tiếng là người gió chiều nào theo chiều ấy mà, coi trọng nhất chính là tiền tài và danh tiếng."

"Vẫn còn nữa, vẫn còn nữa…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!