Chương 26: (Vô Đề)

Ngày Thẩm Hoán thành hôn, cả thành vui mừng, náo nhiệt vô cùng.

Đoàn rước dâu xuất phát từ phủ Thẩm gia, đi được nửa con phố, mà xe chở hồi môn vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi đại môn Thẩm phủ.

Trần Ánh Trừng – người đã nói sẽ không đến tham dự – lúc này lại đang hòa lẫn trong đám dân chúng đứng xem, nghe bọn họ khen ngợi Trâu gia hào phóng, Thẩm đại nhân yêu thương Thẩm Hoán, trong lời nói toàn là sự ngưỡng mộ không giấu được.

Trần Ánh Trừng ngồi trên lầu hai của một quán trà gần đó, bên cửa sổ, liếc nhìn cảnh đèn lồng đỏ rực, cờ phướn tung bay phía dưới, không nhịn được cười nhạt một tiếng:

"Ngày ta thành thân, tuyệt đối sẽ không khoa trương như thế này."

Người đối diện đang uống trà khựng lại một chút, rất lâu sau mới buông chén trà xuống, nhàn nhạt nói:

"Hôn lễ của tiểu thư, gia chủ và phu nhân tuyệt đối sẽ không làm cho qua loa, âm thầm đơn giản đâu."

"Ta không thích quá rình rang như vậy, ta nghĩ chỉ làm một buổi tiệc đơn giản, mời những người thân thiết là được. Ngươi thấy sao?"

Tiểu Tước cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất nét buồn trong mắt, cố nén nỗi chua xót dâng lên trong cổ họng, nhẹ giọng nói:

"Chỉ cần tiểu thư thích, vậy là tốt rồi."

"Chỉ là cha ta và nương ta có quá nhiều bằng hữu, đến lúc đó chắc chắn cũng không thể làm quá đơn giản, e là nửa cái thành đều sẽ kéo đến."

"Ừm."

Trần gia kết thân với Lãnh gia, quy mô chắc cũng không nhỏ hơn cuộc liên hôn Trâu

-Thẩm hôm nay là bao.

Tiểu Tước thầm thở phào, đưa tay định cầm chén trà để che giấu cảm xúc đang dâng lên, nhưng vừa chạm tay vào mới phát hiện tay mình đang run đến mức không thể giữ chén vững vàng.

Hắn luống cuống rụt tay lại, giấu vào trong tay áo.

Đoàn rước dâu bên ngoài lướt qua quán trà, Trần Ánh Trừng nghiêng người ra cửa sổ nhìn xuống: sau này nếu nàng cùng Tiểu Tước thành thân, đội rước dâu hẳn sẽ đi từ Ánh Nguyệt sơn trang vào trong thành.

Quãng đường quá xa, mà mũ phượng cùng khăn trùm đầu thì nặng nề, đi một đường chắc sẽ mỏi đến gãy cổ mất.

"Vẫn là nên đơn giản một chút, chỉ cần bái đường uống rượu là được, ngươi thấy sao?"

"……"

Dù hắn đã hạ quyết tâm sẽ không nảy sinh ý nghĩ vượt giới hạn với tiểu thư nữa,

nhưng để hắn tham dự lên kế hoạch hôn lễ của nàng với người khác, quả thật có chút tàn nhẫn.

"Ta chưa từng tham dự chuyện này, cũng không hiểu lễ nghi bên trong, không thể cho tiểu thư ý kiến."

Hắn cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.

Nhưng trong mắt Trần Ánh Trừng, hắn lại có vẻ không kiên nhẫn, nói chuyện nhanh hơn hẳn, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.

Trần Ánh Trừng ngồi thẳng người lại, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hắn: Chẳng lẽ Tiểu Tước biết mình là đồng dưỡng phu của nàng sao? Không đến mức không biết đi?

Nếu không thì vì sao hắn chẳng có chút mong đợi gì với chuyện thành thân này?

"Tiểu Tước, ngươi có phải là…"

"Tiểu thư, bọn họ đến rồi."

"Đuổi kịp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!