Chương 25: (Vô Đề)

Trần Ánh Trừng khóc đến nỗi mặt mũi ướt nhẹp, Trần Chính Triệt vừa kéo nàng quay về khách điếm, vừa dùng ống tay áo lành lặn của mình lau nước mắt cho nàng.

"Ta tưởng là ngươi biết rồi chứ! Hắn, hắn tuy từng là dược nhân, nhưng thể chất của hắn đặc biệt lắm, mấy loại dược kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn cả, ngươi nhìn xem, bây giờ hắn còn sắp kết đan nữa kia mà!"

"Mấy đứa trẻ bị làm dược nhân, không c.h.ế. t vì đau đớn thì cũng bị hủy hoại cả đời. Vậy mà hắn vẫn sống được, còn khỏe mạnh như giờ, tính ra thì cũng coi là may mắn rồi."

"Thôi nào, đừng khóc nữa! Ở đây nhiều người nhìn thế, lại tưởng ta bắt nạt ngươi thì chết!"

"Tiểu muội, tiểu muội à~~~ ta biết ngươi đau lòng, nhưng chuyện này cũng đã là chuyện của mười năm trước rồi. Mười năm trước, chẳng phải ngươi vẫn còn đang bệnh tật yếu ớt sao? Mọi thứ đều qua rồi."

"Hắn không nói cho ngươi biết, có lẽ cũng chỉ vì sợ ngươi sẽ phản ứng như thế này thôi, đúng không? Nha nha nha! Ngươi ngàn vạn lần đừng khóc trước mặt hắn nhé, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ quay lại tìm ta gây chuyện mất!"

"Không đúng, nhà chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua hắn về, ta dựa vào cái gì mà phải nhìn sắc mặt hắn chứ?"

"Tiểu muội nhà chúng ta đúng là người lương thiện mà —— ái da, đánh ta làm gì chứ!"

Trần Chính Triệt vừa dỗ dành nàng, vừa thỉnh thoảng lẩm bẩm oán thán. Đến gần khách điếm, Trần Ánh Trừng mới dừng khóc, cẩn thận dùng khăn tay lau sạch mặt trong một con hẻm nhỏ gần đó, rồi mới đi vào gặp Tiểu Tước.

Hắn vừa mới từ bên ngoài trở về, ban ngày cùng người của Thanh Bảo Tư đã dò xét quanh khu vực hang đá che giấu trong tin đồn, buổi tối còn phải thảo luận kế hoạch thâm nhập.

Tiểu Tước biết Trần Ánh Trừng không thích ở lại Thẩm phủ lâu, cố tình tính giờ để quay về đúng lúc nàng đến, nhưng không ngờ phải đợi đến tận trời tối mới thấy nàng trở về.

Trần Ánh Trừng và Trần Chính Triệt một trước một sau bước vào, sắc mặt cả hai đều có chút bất thường.

"Ngươi về rồi à." Trần Ánh Trừng đi về phía hắn, trên mặt gượng gạo nở một nụ cười.

Sắc mặt nàng so với thường ngày nhợt nhạt hơn vài phần, nhìn kỹ thì dường như trên má còn vương lại dấu vết nước mắt.

Lông mày Tiểu Tước lập tức cau lại, ánh mắt sắc bén liếc về phía Trần Chính Triệt.

Trần Chính Triệt phía sau giật mình rùng mình, vội cười gượng xua tay: Không phải ta, thật sự không phải ta mà!

"Tiểu thư." Tiểu Tước cúi đầu nhìn nàng, hỏi nhỏ: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Hả?" Trần Ánh Trừng đáp, "Ta chỉ đến nhà Thẩm, có thể có chuyện gì được chứ?"

"Nhưng tiểu thư trông như vừa khóc vậy."

"Ta sao?" Trần Ánh Trừng chỉ vào mặt mình, cười đùa nói: "Nhìn ta thảm hại lắm à?"

"…Không có."

Hắn khẽ lắc đầu, nhận ra nàng không muốn nói, mà một khi nàng đã không muốn, hắn cũng không có quyền hỏi thêm.

Trần Ánh Trừng vươn vai một cái, nói: "Hôm nay ở nhà Thẩm đúng là mệt thật, ta về nghỉ trước đây. Ngươi cũng nghỉ sớm đi."

Tiểu Tước nghiêng người nhường đường, "Tiểu thư đi thong thả."

Trần Ánh Trừng bước lên lầu, đi được vài bước lại quay đầu hỏi: "Các ngươi định khi nào hành động điều tra vụ án?"

Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Vào đúng ngày đại hôn của Thẩm tiểu thư."

"Trùng hợp thế à?"

"Ừ, hôm đó Thủy Hưng Thành sẽ rất náo nhiệt, dễ trà trộn vào hơn."

Trần Ánh Trừng chống cằm suy nghĩ: "Vậy thì có vẻ ta sẽ phải vắng mặt trong hôn lễ của biểu tỷ rồi."

Vốn nàng còn định chờ xem vị hôn phu phong lưu kia của biểu tỷ để giải trí một phen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!