Từ khi Trần Ánh Trừng vào học ở thư viện, nàng không còn được thoải mái tự do như lúc còn học ở học đường nữa.
Trước đây ở học đường, lão sư là người được mời riêng về dạy, mỗi ngày chỉ có lớp vào buổi sáng. Nếu không muốn đi học, chỉ cần nói một tiếng là xong, thậm chí có lúc Trần Ánh Trừng chẳng buồn thông báo, cứ thế dắt theo Tiểu Tước trốn học.
Nhưng trong thư viện thì khác hẳn. Đừng nói đến chuyện trốn học, ngay cả xin nghỉ thôi cũng vô cùng rắc rối. Phải viết giấy xin nghỉ rõ ràng, nêu lý do đầy đủ, nộp cho Lãnh Thành Quang ký duyệt. Sau đó lại phải chuyển lên viện trưởng, nếu được duyệt tiếp thì còn phải báo cho lão sư phụ trách kiểm tra điểm danh. Trả phép khi đi học lại cũng phiền y như vậy.
Giống hệt như cảm giác phiền phức khi xin nghỉ ở đại học.
Lần này Trần Ánh Trừng xin nghỉ với Lãnh Thành Quang, kết quả không ngoài dự đoán, bị hắn ta nói móc một trận đầy giọng điệu châm chọc mỉa mai.
Mới lên học mấy ngày mà đã xin nghỉ, sao, chán rồi à?"
"Ngươi nhìn cho kỹ, là biểu tỷ của ta thành thân, không phải vô duyên vô cớ."
"Biểu tỷ của ngươi chẳng phải mới cưới cách đây hai năm sao?"
"Đây là nhị biểu tỷ của ta."
"Nhà ngươi đúng là phúc đức, con cháu đông đúc." Lãnh Thành Quang mỉa mai nói, trong tay cầm bút lông, chậm rãi chưa chịu ký tên.
Đây là thầy, đây là thầy, đây là thầy.
Tôn sư trọng đạo, tôn sư trọng đạo, tôn sư trọng đạo.
Trần Ánh Trừng cố gắng nén lại, không để mình tức giận, nói: "Ta còn muốn lên gặp viện trưởng, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, để ta đi hay không?"
"Ngươi nói vậy, như thể ta cố ý làm khó ngươi vậy."
Lãnh Thành Quang viết xong tự, đưa giấy xin phép nghỉ cho nàng. Trần Ánh Trừng đưa tay lấy, hắn lại cố tình thu lại, làm như không muốn đưa cho nàng.
"Lãnh Thành Quang!"
"Suỵt, đây là trong học viện, ngươi nên gọi ta một tiếng sư huynh. Nếu có người nghe thấy, lại tưởng rằng chúng ta thân thiết lắm."
Trần Ánh Trừng nghiến răng, tức giận nói: "Đừng có giỡn nữa, mau đưa đây."
"Ngươi rốt cuộc cũng lộ bản tính rồi." Lãnh Thành Quang cười nham hiểm, thấy nàng đã sắp tức giận, liền vội vàng đưa giấy cho nàng, "Dễ nổi nóng thật."
" Đây không phải tại ngươi sao!"
Trần Ánh Trừng cuộn giấy xin phép nghỉ lại, xoay người định đi thì Lãnh Thành Quang lại gọi nàng lại.
"Này, cô nương hôm ấy, ta đã đưa nàng về. Cũng thực hiện lời hứa, đem sách trong nhà cho nàng ta mượn."
"Xem ra ngươi cũng còn có chút lương tâm."
Lãnh Thành Quang mở quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy, giọng nói lúc này nhỏ đi nhiều so với lúc nãy:
"Vậy.... ngươi cũng đừng nổi giận nữa."
Trần Ánh Trừng không nghe rõ, tiến lên một bước, hỏi: "Vậy cái gì?"
"… Cho nên ngươi mau đi đi. Viện trưởng chiều nay phải đến Thanh Bảo Tư, phải đi ngay."
"Vậy mà ngươi còn kéo dài lâu vậy!" Trần Ánh Trừng mắng một câu, bước nhanh chạy đi.
Lãnh Thành Quang nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ lẩm bẩm:
"Ngốc quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!