Chương 22: (Vô Đề)

Khóe môi hắn khẽ cong, ánh mắt lạc vào đó đến xuất thần. Mãi đến khi cây nến trên bàn cháy gần hết, ánh sáng lập lòe, hắn mới tỉnh lại.

Phải giặt khăn. Hắn nhắc mình.

Nhưng chưa kịp nhúc nhích, ngọn nến tắt phụt. Trước mắt tối đen. Một làn hương nhè nhẹ phảng phất quanh chóp mũi.

Trần Ánh Trừng không thích dùng mãi một loại hương, gần đây nàng đổi sang lệ hương từ Thủy Hưng Thành, mùi hương thanh nhã dịu ngọt, cả khăn cũng thấm hương.

Hắn nhắm mắt lại, tưởng như Trần Ánh Trừng đang ở ngay trước mặt, mỉm cười gọi tên hắn.

"Tiểu thư…"

Yết hầu hắn khô khốc, như bị bóp nghẹt.

Hắn không thể như vậy.

Thỉnh thoảng tiểu thư cũng nổi giận, đánh tay vào vai hắn, mềm mại, không đau, nhưng lại khiến tim hắn ngứa ngáy.

Hắn không nên… không nên ngẩng đầu nhìn nàng, không nên để sinh ra thứ tình cảm không nên có…

Hắn đau khổ nhíu mày. Hắn không nên có loại tâm tư đại nghịch bất đạo như thế này.

"Tiểu thư…" Hắn khẽ thở ra.

Một tia sáng chớp lên trong đầu. Chiếc khăn rơi khỏi môi hắn, rớt xuống bụi bẩn.

Hắn đánh diêm, thắp nến, ánh sáng trắng chiếu rõ trán đẫm mồ hôi, gương mặt đầy tự trách và hổ thẹn.

Hắn mang khăn đi giặt sạch, phơi khô, cẩn thận cất vào tủ.

Chỉ là một chiếc khăn, tiểu thư sẽ không để ý.

Nhưng hắn thì không thể nhìn thấy nó thêm lần nào nữa, nếu không sẽ nhớ đến việc ti tiện hắn đã làm tối nay.

Không biết từ bao giờ, hắn không còn dám nhìn thẳng vào mắt tiểu thư.

Thích thấy nàng cười, nhưng nếu nàng cười với người khác, nụ cười ấy lại như d.a. o cắt tim hắn.

Hắn không nên có loại tình cảm này.

Hắn lặp lại điều đó trong đầu hết lần này đến lần khác… nhưng lại không thể ngăn được hình bóng tiểu thư bước vào giấc mộng, dịu dàng vuốt ve mặt hắn.

Dơ bẩn. Đê tiện.

Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện.

Mỗi lần gặp Xa Chí, lòng Trần Ánh Trừng lại bất an, cứ như hồi còn đi học bị giáo viên gọi lên kiểm tra bài mà mình chưa làm.

Những chú ngữ, tâm pháp nàng đã học thuộc làu từ lâu. Nhưng ghi nhớ là một chuyện, sử dụng được lại là chuyện khác.

"Một năm rồi mà ngươi vẫn không khiến nó bay lên được, ít nhất cũng phải động đậy chứ?!"

Xa Chí chỉ vào thanh kiếm dưới đất, giận đến mức gào lên, "Một năm tròn rồi đấy! Ngự kiếm khó đến vậy sao?!"

"Khó mà…" Trần Ánh Trừng lí nhí.

"Hiện tại ngươi không biết ngự kiếm, sau này ra ngoài thế nào?"

"Có xe ngựa mà…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!