Trần Chính Triệt xắn tay áo, đầy khí thế, nhưng chỉ một lúc sau đã bị đẩy vào đường cùng.
Nhìn vẻ mặt bình thản như gió thoảng mây bay của Tiểu Tước, hắn không khỏi xấu hổ:
Tiểu tử này từ bao giờ chơi cờ lợi hại vậy?!
Tới lượt mình, Trần Chính Triệt cầm quân cờ nhưng không đặt xuống ngay, lại quay sang hỏi:
"Nghe nói hôm nay muội đi thư cục?"
"Ừm." Trần Ánh Trừng gõ gõ mặt bàn, "Huynh đừng lắm chuyện, mau đánh đi!"
Nhưng Trần Chính Triệt vẫn từ tốn hỏi tiếp:
"Gặp Lãnh Thành Quang rồi à?"
Trần Ánh Trừng lại "ừ" một tiếng, giọng lần này có phần thiếu kiên nhẫn:
"Đừng nhắc nữa, oan gia ngõ hẹp."
"Oan gia?" Trần Chính Triệt cười khẽ, "Ta nghe đại ca nói, Lãnh Thành Quang đang theo đuổi muội đấy."
"Ai? Theo đuổi gì cơ?" Trần Ánh Trừng rùng mình, "Huynh đừng hù dọa ta!"
"Chẳng lẽ không phải? Tiểu tử đó theo đuổi muội rõ ràng mà."
"Nếu gặp mặt là châm chọc, tặng quà cũng phải chửi ta ngốc mới gọi là theo đuổi, thì hắn đúng là đang theo đuổi ta thật đấy."
Vừa nhắc tới Lãnh Thành Quang, Trần Ánh Trừng đã không nhịn được trợn mắt:
"Không ai cãi nhau dai như hắn đâu."
Trần Chính Triệt cười phá lên:
"Có khi giờ trẻ con bày tỏ tình cảm kiểu mới, muội không bắt kịp thôi."
Hắn vừa cười vừa thò tay ra đổi quân cờ.
"Ta thì chẳng cảm nhận được chút tình cảm nào hết."
Trần Ánh Trừng vừa lẩm bẩm vừa vung quạt, chính xác chặn tay hắn lại.
"Ai da ——"
"Sao huynh lại dùng tới "thủ đoạn tàn nhẫn" rồi hả?!"
Trần Chính Triệt che mu bàn tay đang đỏ lên, vẻ mặt đầy u oán.
Trần Ánh Trừng dọn bàn cờ xong, nói:
"Đừng tưởng ta không biết huynh cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của ta để chơi xấu."
Dứt lời, nàng quay sang Tiểu Tước:
"Còn ngươi nữa, người này vốn nổi tiếng hay gian lận, sao ngươi không canh chừng hắn?"
…
Hắn kẹp một quân cờ đen tuyền bằng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt xuống, cục diện lập tức xoay chuyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!