Chương 19: (Vô Đề)

Tiểu Tước đưa Trần Ánh Trừng về đến nhà trong thành xong, liền quay lại phủ Thành chủ.

Trần Ánh Trừng vừa về đến liền oán trách với Cần Nương:

"Từ khi Tiểu Tước Trúc Cơ xong, sư phụ cứ suốt ngày sai hắn làm việc. Nếu trả tiền thì còn đỡ, đằng này toàn bắt làm không công, đúng là ông già keo kiệt."

"Tiểu thư, đó là thành chủ, là sư phụ của ngài, ngài không thể nói như vậy được."

"Ta chỉ nói sự thật thôi. Hắn căn bản không thật lòng muốn thu đồ đệ, chỉ là vừa mắt thiên phú của Tiểu Tước."

Cần Nương vội đưa khăn tay che miệng nàng lại, khẽ giục:

"Tiểu thư! Ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy trước mặt thành chủ! Thành chủ đối với Tiểu Tước là tận tâm tận lực đấy. Không chỉ đem thanh kiếm cũ quý giá của mình luyện lại cho hắn thành bội kiếm, mà còn dâng hết pháp khí linh dược trăm năm quý hiếm cho hắn, sao có thể nói là không thật lòng được?"

"Huống chi…" Nàng kín đáo liếc nhìn Trần Ánh Trừng, "Những thứ đó bây giờ đều để ở chỗ tiểu thư, nếu thành chủ biết, sợ là sẽ tức điên lên mất."

"Hắn biết rồi." Trần Ánh Trừng đẩy khăn ra, "Hắn tốt với Tiểu Tước thì đúng là tốt thật, chỉ là…"

Trần Ánh Trừng nhíu mày, lại không thể nói ra lý do.

Nàng cũng là đồ đệ của Xa Chí, dù ông ấy thường hay nghiêm khắc mắng mỏ nàng, nhưng cũng tận tâm dạy dỗ, từ một kẻ vô năng không có thiên phú, đến giờ đã có thể chạm tới ngưỡng cửa Trúc Cơ, vượt xa phần lớn người thường.

😎

Trần Ánh Trừng ngoài miệng tuy tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trong lòng thực ra đã ngầm thừa nhận vị sư phụ này.

Chỉ là…

Nàng không thích sư phụ tranh giành người với mình.

Tiểu Tước tuy chưa kết đan, nhưng theo lời Trần Chính Thác, tu vi của hắn đã vượt xa y, kết đan chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trần Ánh Trừng từng thấy hắn cưỡi gió bay đi, b.ắ. n cung vô cùng chuẩn xác, thậm chí trong chớp mắt phế bỏ đôi tay kẻ bắt cóc định ra tay với nàng.

Hiện tại, hắn đã rất mạnh — mạnh đến mức có thể đánh bại phần lớn tu sĩ của Thanh Bảo Tư, đủ sức thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm mà người khác không thể hoàn thành.

Nhưng dù gì hắn cũng chỉ mới mười bảy tuổi.

Trong lòng Trần Ánh Trừng, nếu hắn không phải lo cơm áo, thì chẳng cần làm những chuyện nguy hiểm đó. Ở bên cạnh nàng, yên ổn làm thị vệ là được rồi.

Nàng đâu phải không nuôi nổi hắn.

Nhưng từ nhỏ Tiểu Tước đã có tính cách cố chấp như con lừa, nàng có không cho đi, hắn cũng không nghe, đợi lúc nàng ngủ thì lén rời đi, hành sự vội vã chỉ để không bị phát hiện, rồi sáng sớm lại mang đầy thương tích trở về.

Nếu không phải một lần Trần Ánh Trừng vô tình bắt gặp áo hắn đầy máu, e là còn bị giấu giếm mãi.

Về sau nàng không cản nữa — vì cản cũng vô ích. Thà để hắn an tâm làm việc, hành động cẩn trọng, còn đỡ bị thương nhiều hơn.

"Còn nói cái gì chỉ nghe lời ta, toàn nói xạo!"

Trần Ánh Trừng tức giận mắng cả Xa Chí lẫn Tiểu Tước sau lưng, dặn Cần Nương khóa chặt cửa lớn, tối nay không cho hắn vào sân.

Nàng biết rõ làm vậy cũng không ngăn được hắn, nhưng trong lòng vẫn không nuốt nổi cục tức này.

Sáng sớm hôm sau, Trần Ánh Trừng rửa mặt chải đầu, trang điểm chỉnh tề chuẩn bị đi gặp tiểu thư Ngô. Vừa ra đến cổng lớn, đã thấy một bóng người quen thuộc đứng đó.

Hắn vẫn mặc y phục tối qua lúc rời đi, ôm bội kiếm trong lòng, thấy nàng bước ra liền khom người hành lễ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!