Chương 18: (Vô Đề)

"Không cần thắp đèn." Tiểu Tước ngăn Cần Nương đang định đi lấy đèn, "Cần tỷ tỷ, bên ngoài trời lạnh, phiền tỷ lấy giúp tiểu thư một chiếc áo khoác… còn cả giày nữa."

Lúc này Cần Nương mới chú ý Trần Ánh Trừng chưa mang giày, vội vàng quay vào phòng lấy mang ra, vừa đưa vừa thúc giục nàng mang vào, "Nếu để phu nhân biết được, tiểu thư lại bị mắng cho xem!"

"Giờ này rồi, cha mẹ ta chắc cũng ngủ cả rồi." Trần Ánh Trừng ngồi xuống chiếc ghế xích đu trong sân, tháo lớp bao bọc ra, để lộ một chiếc hộp gỗ sơn vàng ánh kim bên trong, "Ngươi nói không cần thắp đèn, là có ý gì?"

"Tiểu thư, ngươi xem đi."

Tiểu Tước bước tới, mở chiếc hộp gỗ ra. Một ánh sáng lục mờ ảo lập tức lộ ra từ khe nắp hộp, rọi sáng một phần vật bên trong.

Là một chiếc đèn hoa sen.

Đế đèn được chạm khắc từ huỳnh thạch màu xanh biếc thành hình đóa sen, giữa tâm hoa là một con cá chép nhỏ, đuôi vểnh lên như đang quẫy nước. Trên đuôi cá tỏa ra một làn sáng xanh lục nhè nhẹ, như vật sống, phát ra thứ ánh sáng mờ trong bóng đêm.

"Cái này là gì vậy?"

Trần Ánh Trừng đưa tay chạm vào, luồng gió nhẹ từ tay nàng khẽ thổi làm ánh sáng kia tan ra, như thể có linh tính, né tránh khỏi sự chạm vào của nàng.

Ngón tay nàng sắp chạm tới con cá chép, lại bị cản lại bởi một thứ gì đó cứng như một bức màn vô hình.

"Sao không sờ được?"

"Là kết giới." Tiểu Tước đáp.

"Kết giới?" Trần Ánh Trừng nhấc chân đèn lên, quả nhiên ở đáy thấy một viên linh thạch màu ngọc bích, "Thứ này chắc tốn linh thạch lắm nhỉ?"

"Một viên linh thạch có thể duy trì được ba tháng." Tiểu Tước lắc đầu, "Đồ nhặt được ở Thủy Hưng Thành, tiểu thư không chê thì tốt rồi."

"Sao ta lại chê được." Trần Ánh Trừng cẩn thận đặt món đồ lại vào hộp gỗ, "Ta muốn để nó ở đầu giường."

"Tiểu thư thích là tốt rồi."

Tiểu Tước cụp mắt nhìn nàng, trong mắt ánh lên ý cười.

Trong chín năm qua, hắn đã cao lớn lên nhiều, từ một đứa trẻ gầy gò, giờ thân hình đã vượt cả đại ca của Trần Ánh Trừng, nàng chỉ cao tới vai hắn, muốn nhìn rõ mặt cũng phải ngửa đầu.

"Sao rồi, sư phụ nói con yêu vật kia bắt được chưa?"

"Bắt được rồi, đã sai người áp giải về Thanh Bảo Tư."

Trần Ánh Trừng cười, "Đúng là đồ đệ tốt của sư phụ."

"Tiểu thư cũng là đồ đệ của sư phụ." Hắn đáp nghiêm túc.

"Đúng ha, theo quy củ thì ta còn phải gọi ngươi là sư huynh đó."

"… Tiểu thư, đừng gọi vậy."

Hắn dường như rất không thích bị gọi như thế, lần nào cũng phản ứng mạnh, như thể gọi nhiều sẽ tổn thọ vậy.

Nếu là ngày thường, Trần Ánh Trừng chắc chắn sẽ cố ý gọi hắn thêm vài tiếng để trêu, nhưng hôm nay nàng đã mệt, chỉ thuận miệng trò chuyện vài câu rồi cơn buồn ngủ kéo tới.

Cần Nương giục nàng về nghỉ, Trần Ánh Trừng bèn chào tạm biệt hắn rồi quay vào phòng.

"Tiểu thư đi thong thả."

Tiểu Tước vẫn đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng nàng bước vào phòng, cánh cửa khép lại, ánh đèn bên trong bỗng sáng rồi vụt tắt.

Khi Cần Nương ra ngoài, ngoài cửa đã không còn ai nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!