Chương 12: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Tương Thất đã rời khỏi sơn trang, Trần Nguyên Phúc đích thân tiễn hắn xuống núi. Khi ông quay về thì Trần Ánh Trừng vừa mới tỉnh ngủ, đang làm ầm ĩ đòi ra ngoài chơi.

Từ khi có ký ức đến giờ, nàng luôn sống trong sơn trang. Thi thoảng ra ngoài cũng chỉ là để tìm thầy thuốc khám bệnh, hoàn toàn chưa từng có cơ hội ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp của đại lục Thanh Hà.

Hiện tại chứng hôn mê của nàng đã thuyên giảm đáng kể, tinh lực dư thừa, cảnh sắc trong Ánh Nguyệt Sơn Trang cũng đã xem đến chán. Hôm qua là sinh nhật nàng, Thẩm Tịnh cho nàng một điều ước, Trần Ánh Trừng liền ôm lấy bà làm nũng, đòi thực hiện nguyện vọng đó.

Bệnh tình của nàng tốt lên một cách nhanh chóng và kỳ lạ, Thẩm Tịnh vốn định quan sát thêm vài ngày nữa, không yên tâm để nàng xuống núi. Nhưng lại không nỡ làm người lớn nuốt lời.

Trần Nguyên Phúc nghe xong đầu đuôi sự việc, chỉ cần một ánh mắt của Thẩm Tịnh là ông đã hiểu mình phải đóng vai "người xấu". Nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của Trần Ánh Trừng, ông khẽ ho nhẹ một tiếng:

"Ta thấy chuyện này… cũng được thôi."

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ Thẩm Tịnh đang nhìn mình, Trần Nguyên Phúc liền dời mắt xuống, căng da đầu nói:

"Trừng Trừng cũng không còn nhỏ nữa. Nhi tử nhà họ Lãnh chỉ lớn hơn con bé có hai tuổi, ba tuổi đã bắt đầu học chữ, năm tuổi đã theo cha đi khắp nơi, nhanh nhẹn, thông minh, viết văn cũng trôi chảy. Trừng Trừng cũng đã đến tuổi đọc sách rồi, tục ngữ có câu "đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường" mà…"

Sắc mặt Thẩm Tịnh trầm xuống, "Trừng Trừng nhà chúng ta không cần phải so sánh với người khác."

Trần Nguyên Phúc vội vàng giải thích: "Ta không có ý nói Trừng Trừng không tốt, con gái chúng ta đương nhiên là tốt nhất rồi! Ý ta là, Trừng Trừng muốn ra ngoài nhìn ngó thế giới cũng không phải chuyện xấu. Để Chính Thác hoặc Du Nhi đi cùng là được."

Vừa nói xong, Trần Ánh Trừng đã hăng hái tiếp lời, hai tay ôm chặt eo Thẩm Tịnh, làm nũng:

"Cha nói đúng đó! Mẫu thân, để con đi mà~ Con nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo ca ca và tỷ tỷ, tuyệt đối không chạy lung tung đâu!"

Thẩm Tịnh cúi đầu, ánh mắt dịu dàng đầy từ ái xen lẫn một chút lo lắng. Cuối cùng vẫn gật đầu:

"Được rồi, để đại ca con dẫn đi… Mang theo cả Tiểu Tước nữa."

"Cảm ơn mẫu thân!" Trần Ánh Trừng ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy khuôn mặt Thẩm Tịnh, cúi đầu hôn một cái, "Con thích mẫu thân nhất!"

Thẩm Tịnh sững người, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Con học đâu ra mấy trò này thế?"

"Thế còn cha thì sao, không thích cha à?" Trần Nguyên Phúc thò mặt lại gần, cố tình trêu chọc.

Trần Ánh Trừng do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cũng thích cha…"

Trần Nguyên Phúc cười hí hửng: "Thế rồi sao nữa?"

Trần Ánh Trừng: "……"

"Mẫu thân, con buồn ngủ quá rồi…"

Cô bé ngáp một cái, gối đầu vào lòng Thẩm Tịnh rồi nhắm mắt ngủ luôn.

Trần Nguyên Phúc: "……"

Mặt ông nóng bừng, như thể có nước mắt đang chảy.

Thẩm Tịnh cười đến mức run cả người, cũng không trách Trần Nguyên Phúc nữa vì đã không làm theo ý mình mà ngăn cản con bé, bà nhẹ nhàng ôm Trần Ánh Trừng trở về phòng ngủ.

Được Thẩm Tịnh và Trần Nguyên Phúc cho phép, Trần Ánh Trừng vừa tỉnh giấc ngủ trưa đã bắt đầu thu dọn hành lý. Ăn uống vội vã, chẳng mấy chốc mà đồ đạc đã chất đầy cả sân.

Mộng Cô từ trong một đống lộn xộn kéo Trần Ánh Trừng ra, vừa thở dài vừa nói:

"Tiểu thư, đến cả cái ghế nhỏ này cũng phải mang theo sao?"

Nàng chỉ vào chiếc ghế đẩu mà Trần Chính Thác đặt làm riêng cho Trần Ánh Trừng khi cô bé ba tuổi.

"Phải mang chứ, lỡ dọc đường mệt quá còn có chỗ nghỉ ngơi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!