Trần Ánh Trừng bị lực hút mãnh liệt từ bức tranh kéo thẳng vào họa cảnh. Cảm giác như có dã thú xé nát thân thể, trái tim bị đè ép đến nghẹt thở, tựa hồ sắp nổ tung trong lồng ngực. Nàng không cách nào mở mắt, nhưng lại cảm nhận rất rõ có người đang gắt gao ôm nàng vào lòng.
Cơn đau đớn kéo dài không biết bao lâu. Cho đến khi bên tai vang lên tiếng lá cây xào xạc, nỗi đau dần tan biến, và giọng nói của Giang Tùy Sơn vang lên rất khẽ bên tai:
"Trừng Trừng, tỉnh dậy đi."
"…Khụ…"
Trần Ánh Trừng cố gắng mở mắt, tầm nhìn mờ mịt, bóng người thân thuộc ghé sát lại, là Giang Tùy Sơn đang dịu dàng xoa thái dương cho nàng.
"Chúng ta đã tới rồi, bên trong thế giới của bức họa."
Nàng khe khẽ đáp một tiếng. Tầm mắt dần trở nên rõ ràng, Giang Tùy Sơn lúc này đã cởi bỏ lớp y phục dính m.á. u bên ngoài, vứt sang một bên, rồi cẩn thận lau sạch tay mình, sau đó mới vòng tay ôm lấy vai nàng lần nữa.
Cánh tay hắn siết chặt, cằm nhẹ đặt lên cổ nàng, thở ra một tiếng thật dài, rất khẽ.
"Nàng có biết… ta đã sợ đến mức nào không?"
"Ta đã nói rồi, người trong Xích Nhật Thành muốn ra tay với ta, chẳng qua chỉ là vài kẻ đó thôi." Trần Ánh Trừng vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ nhàng cười an ủi, "Chỉ là bọn họ ra tay sớm hơn ta dự đoán một chút."
"Nhưng như vậy vẫn quá mạo hiểm."
Giọng nói của Giang Tùy Sơn trầm thấp, mang theo nỗi sợ còn sót lại. Dù Trần Ánh Trừng từng kể hắn nghe về bí mật của Nhật Nguyệt Lan Hương Đồ, và cả hai đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày hôm nay, nhưng khoảnh khắc nàng đột ngột biến mất, hắn vẫn lập tức phát cuồng như mất đi lý trí.
"Lẽ ra ta nên giữ chặt lấy nàng, không để xa nửa bước."
"Chàng mà bám riết ta như vậy, sao còn cho bọn họ cơ hội hành động?"
Trần Ánh Trừng đáp lại bằng giọng châm chọc hiếm thấy.
Giang Tùy Sơn không nói gì, chỉ siết nhẹ bờ vai nàng một cái, như có chút uất ức.
Nàng tựa vào lòng hắn hồi lâu mới dần bình ổn lại. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện họ đang đứng giữa một khu rừng rậm rạp. Lá cây tầng tầng lớp lớp, gần như che khuất ánh mặt trời.
"Hoa Thiệu Anh đâu? Nàng ta cũng bị kéo vào trong họa cảnh với chúng ta mà." Trần Ánh Trừng hỏi.
Giang Tùy Sơn lắc đầu: "Ta không để ý thấy nàng ta đâu cả."
Trần Ánh Trừng trầm mặc một lát rồi nói: "Ta thật không ngờ Hoa Thiệu Anh lại thẳng tay g.i.ế. c Hạ Hầu Lăng. Dù sao bọn họ cũng từng thật lòng kết giao. Còn Bạch Tháp… ta tưởng hắn sẽ sống đến cuối cùng."
Trong nguyên tác, hai người đó vốn nên sống sót. Nhưng giờ đây, lại rơi vào kết cục đột ngột như vậy.
Giang Tùy Sơn đỡ nàng đứng dậy, khom lưng thấp xuống, ý bảo nàng leo lên lưng hắn:
"Đời người biến ảo khôn lường. Hoa Thiệu Anh và Tần Hướng Lật dám mưu hại Hạ Hầu Lăng, Hạ Hầu Cùng La sao có thể dễ dàng tha thứ?"
Trần Ánh Trừng định bước tới, nhưng chợt nhớ hắn từng bị thương trong trận chiến ở Hạ Hầu phủ, liền vỗ nhẹ vào lưng hắn:
"Thôi, ta tự đi được rồi."
"…" Giang Tùy Sơn xoay đầu lại, trong mắt vừa kinh ngạc vừa thất vọng:
"Trừng Trừng, là ta bẩn quá sao?"
"Không phải." Nàng bật cười, kéo tay hắn, "Là chàng còn chưa lành vết thương."
"Khỏi rồi mà."
"Khỏi cái gì, đừng có dối người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!