Chương 107: (Vô Đề)

Trần Chính Triệt hoàn toàn không tin tưởng Hoa Thiệu Anh.

Khi Dương Liễu Sinh bị các đệ tử vây quanh đưa đến Y Tiên Cốc trị thương, thì vị môn sinh từng được hắn yêu quý nhất là Hoa Thiệu Anh lại chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt. Trong mắt nàng, thậm chí còn ẩn hiện một tia oán hận.

Trong lòng Trần Chính Triệt nóng như lửa đốt, hoảng loạn đến độ không đứng yên nổi, giống như có một khối nghẹn đè nặng giữa ngực, khiến hắn không ngừng bước đi qua lại để giữ cho mình tỉnh táo, cố lắng nghe lời Hoa Thiệu Anh nói.

Kể từ lúc nhận ra mục tiêu thật sự của bọn chúng là Giang Tùy Sơn, hắn biết Trần Ánh Trừng trong thời gian ngắn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng tâm tình lo lắng chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng thêm nôn nóng.

"Rất nhiều quái vật trong Kiếm Các đều là do Dương Liễu Sinh thả ra," Hoa Thiệu Anh chậm rãi nói. "Hắc Giao, Ly Hồn Quái… không chỉ có vậy, Ninh Sơn Thú Lâm, cả đám Lang Yêu tập kích Hạ Hầu Lăng cũng là từ Kiếm Các mà ra."

Trần Chính Triệt sững người một lúc lâu, mới hỏi:

"Ông ta làm vậy để làm gì?"

"Ta không biết." Hoa Thiệu Anh lắc đầu.

Giọng nói của nàng vẫn lãnh đạm như cũ, không có chút gợn sóng. Có lẽ do tính cách vốn đã kỳ lạ cổ quái, trong mắt nàng, dường như thiên hạ đại sự cũng chẳng liên quan gì đến mình. Thái độ ấy khiến người ta khó chịu vô cùng.

Trần Chính Triệt không hề nghe ra được sự mỏi mệt và tuyệt vọng giấu sau dáng vẻ bình thản ấy, chỉ sốt ruột gặng hỏi:

"Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến muội muội của ta mất tích?!"

"Mục tiêu ám sát của Lục Diệu không phải là Tần Hướng Lật," nàng đáp, "mà là để đưa Ly Hồn Quái lẻn vào phủ các ngươi, tiếp cận Trần Ánh Trừng. Ngươi hẳn phải biết, Ly Hồn Quái một khi bám vào thân thể con người, gần như không thể phát hiện."

Trần Chính Triệt biến sắc:

"Cho nên ngươi sớm đã biết chuyện này?! Vậy tại sao lúc đến phủ ta đón Lục Diệu, ngươi không nói một câu?!"

"Ta khi đó cũng chưa biết." Hoa Thiệu Anh khẽ thở dài, n.g.ự. c phập phồng nhẹ như có điều đè nén. "Ta cũng chỉ vừa mới biết thôi."

"Ta không muốn nghe mấy lời này nữa!" Trần Chính Triệt lớn tiếng, "Muội muội ta đang ở đâu?!"

"Hạ Hầu Cùng La."

Nàng trả lời dứt khoát, rồi nhìn hắn một cái thật sâu, xoay người bỏ đi. Mặc kệ Trần Chính Triệt ở phía sau truy vấn không ngừng, nàng cũng chẳng quay đầu, cứ thế rảo bước rời đi.

Thật là một quái nhân.

Trần Chính Triệt đuổi theo nửa con phố, thấy nàng quyết tuyệt như vậy thì cũng đành dừng bước. Hắn đứng tại chỗ đi vòng vòng, trong đầu đầy nghi vấn, cố gắng nghĩ ra đối sách.

Hạ Hầu Cùng La vì sao lại bắt Trừng Trừng?

Không đúng… Người ra tay bắt Trừng Trừng rõ ràng là thuộc hạ của Dương Liễu Sinh, nhưng sau đó lại đưa nàng đến chỗ Hạ Hầu Cùng La. Dương Liễu Sinh xưa nay chẳng ưa gì Hạ Hầu Cùng La, sao hai người bọn họ có thể bắt tay nhau?

Việc này chắc chắn liên quan đến Hạ Hầu gia. Trần Chính Triệt lập tức viết thư khẩn, dùng thuật truyền tin báo cho phụ mẫu và huynh trưởng ở Thanh Bảo Thành biết chuyện Trần Ánh Trừng bị bắt.

Sau nửa đêm, mưa lớn cuối cùng cũng tạnh. Trần Chính Triệt đang định lập tức đi Hạ Hầu gia điều tra thì bị Xa Chí chặn lại.

Cùng đến với Xa Chí còn có sư phụ hắn Nghê Nhai.

Ánh mắt Nghê Nhai nhìn hắn mang theo chút áy náy, như muốn nói gì lại thôi.

"Con đừng lo," Nghê Nhai lên tiếng trước, "Muội muội con sẽ không sao đâu."

Lời này vừa nói ra, đã đủ chứng minh ông ta cũng dính líu đến chuyện này.

Sư phụ mà hắn một lòng kính trọng, lại làm ra loại chuyện thế này… Trần Chính Triệt lập tức phẫn nộ đến run cả người.

"Sư phụ, người nói vậy là có ý gì?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!