Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Thư Thư

Giữa phòng là chiếc giường lớn màu xanh xám, hai bên màn tản ra, mơ hồ nhìn đến hai cỗ thân thể triền miên quấn quýt.

Tấm lưng trần của người đàn ông rắn chắc, làn da màu đồng cổ tản ra ánh sáng khỏe mạnh, chăn lông che khuất bộ phận từ thắt lưng đi xuống, hắn trở mình, hai tròng mắt đen nhánh thâm trầm chậm rãi mở ra, ngừng một hồi, cánh tay dài ôm lấy nữ nhân dưới thân, tiếp đó, môi mỏng gợi cảm kia như chuồn chuồn lướt nước đáp xuống đầu vai mượt mà tinh xảo.

Hắn hôn môi làm người phụ nữ có phản ứng, sau đó trên giường vang lên một hồi động tĩnh sột soạt, trong cổ họng nữ nhân phát ra tiếng tinh tế như mèo con rên rỉ.

Giang Đường nửa híp mắt hồ ly thon dài, tròng mắt hoa đào sóng sánh nước, hết sức mê người.

Cô bị nụ hôn này làm cho ý loạn tình mê, môi anh đào khẽ nhếch, hai tay non mềm không tự chủ được quấn lên cổ của người đàn ông trước mắt.

Cô đáp lại làm hắn trong nháy mắt mất đi lý trí, sức lực trên tay tăng nhanh, biên độ động tác bắt đầu dữ dội mãnh liệt lên.

Sau một trận mây mưa, người đàn ông tinh thần phấn chấn, cảm thấy mỹ mãn, hắn vén chăn lên đứng dậy xuống giường, đi chân trần đến trước cửa sổ sát đất.

Soạt một tiếng ——

Lâm Tùy Châu kéo màn cửa sổ ra, thân thể trần trụi tiến vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy lập tức đánh thức Giang Đường nằm ở trên giường.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chậm chạp từ từ ngồi dậy. Chăn mền thuận theo cơ thể mà trượt xuống, lộ ra một mảng da hồng nhạt cùng dấu hôn màu dâu tây.

Giang Đường xoa nhẹ mắt buồn ngủ mông lung, tinh tế đánh giá xung quanh, hoàn cảnh trước mắt lạ lẫm, dưới thân nhão nhão dính dính rất khó chịu, Giang Đường kéo ra chăn mền liếc vào trong mấy lần, cuối cùng lông mi run rẩy, ánh mắt mê mang.

Đây...... là tình huống gì?

Hình ảnh vừa nãy cùng người đàn ông quấn quýt vẫn còn ở trước mắt, chẳng lẽ đó không phải là một hồi mộng xuân nhiệt liệt?

Giang đường nhớ rõ chính mình đi tham gia liên hoan phim, trên đường trở về gặp phải bất trắc......

Đúng, cô hẳn là chết rồi.

Cô rõ ràng nhìn thấy mình ngồi trên xe bảo mẫu bị lửa lớn nuốt chửng, ánh lửa ngút trời, linh hồn của bản thân trôi lơ lửng ở trên không, ngay lúc Giang Đường chuẩn bị rời đi, một vệt sáng trắng dữ dội đem cô hút vào, tiếp đó nữa...... liền xuất hiện ở nơi này.

Ngay lúc cô dại ra, cửa phòng tắm mở.

Suy nghĩ của Giang Đường bị kéo lại.

Tuy Giang Đường nhìn quen giới giải trí oanh oanh yến yến, giờ đây cũng không nhịn được mà cảm thán người đàn ông xuất sắc trước mắt.

Anh rất cao, ước chừng khoảng 1m85 trở lên, eo chó đực*, chân dài, cơ bắp cân xứng, đường cong cơ thể cực kỳ đẹp đẽ.

Hơn nữa lấy gương mặt kia mà xem, mày kiếm mắt sâu, dưới mũi độ dày cánh môi thích hợp, một giọt lệ chí* không nghiêng không lệch điểm xuyến ngay dưới khóe mắt của hắn, càng lộ ra vẻ anh tuấn bức người.

[*lệ chí: lệ nốt ruồi.]

Người đàn ông vừa tắm xong, sợi tóc màu đen chưa lau khô còn rơi xuống giọt nước, giọt nước trong suốt theo tai trượt xuống trước ngực, vô cùng mê người gợi cảm.

Hốc mắt của hắn thâm thúy, khóe mắt hơi rũ, con mắt đen nhánh lãnh khốc, đang thản nhiên nhìn cô.

Giang Đường bị đôi mắt đen nhánh này nhìn chăm chú, hơi chau lông mày, không nói chuyện.

Giữa lúc giằng co, cánh cửa khắc hoa phục cổ bị tiếng lạch cạch mạnh mẽ đẩy ra.

Đi tới là hai đứa bé, bộ dáng của bé trai lớn hơn chút chừng bốn năm tuổi, đầu tóc mềm mịn hơi xoăn xõa tung, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ngũ quan lại cùng Giang Đường giống nhau đến mấy phần.

Cậu đang khó khăn ôm một bánh bao nhỏ di động, bé gái kia vô cùng xinh đẹp tinh xảo, khuôn mặt tròn vo, mắt tròn xoe, hồn nhiên linh động giống như búp bê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!