Edit: Mều
Beta: Mạc An Hy
Giang Đường rút 10 tệ trong ví ra đưa tới, "Tiền nước."
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh ta như cô đọng lại.
Chỉ lát sau, anh ta ngẩng đầu lên: "Một chai nước thôi mà, không cần đâu."
"Một chai nước cũng không thể không trả tiền, mà vốn dĩ anh cũng không quen biết tôi, anh cầm đi." Nói xong, Giang Đường mạnh mẽ nhét tiền vào tay anh ta.
"Vậy được rồi." Anh ta thở ra một hơi, đứng dậy kéo cô bé váy vàng, "La La, chúng ta đi thôi."
Cô bé tên La La nhìn phía sau cô, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt chị, chị phải giữ gìn sức khỏe đó."
Nụ cười sáng lạn và ngữ điệu lễ phép kia nhất thời làm cho Giang Đường thấy ngọt ngào.
Sau khi hai người rời đi, cuối cùng Giang Đường cũng nhìn về phía Sơ Nhất và Lương Thâm.
Đứng trước mặt cô là một đứa trẻ sáu tuổi, một đứa năm tuổi, cả hai đều ngây thơ vô tri, đang ở trong độ tuổi thuần khiết lương thiện, cô nhìn chúng nó, rõ ràng mặt trời tháng tư nóng gay gắt nhưng lại làm cho cô lạnh lẽo tận đáy lòng, giống như rơi vào hầm băng lạnh đến thấu xương vậy.
"Sơ Nhất, Lương Thâm, mẹ hỏi hai con, sao lại khóa cửa của căn phòng kia lại?"
Đối mặt với sự chất vấn, Lương Thâm cúi đầu nhìn mũi chân.
Sơ Nhất liếc nhìn em trai, lắc đầu: "Mẹ, con không biết."
Cô nhắm mắt lại, cố gắng duy trì tỉnh táo: "Sơ Nhất, con là người nói muốn chơi nhà ma, cũng là con dẫn em trai đi nhà vệ sinh, mẹ không muốn nghi ngờ con, nhưng mẹ muốn con ăn ngay nói thật, vì sao con làm như vậy?"
Sơ Nhất mở to mắt, cậu nhấp nháy môi rồi lại mím chặt, im lặng không nói.
"Mẹ hỏi các con lần cuối, là ai khóa?"
"Con khóa."
Ngoài dự liệu, cậu thừa nhận rất nhanh.
Sắc mặt Sơ Nhất không đổi kéo em trai ra phía sau, giọng nói non nớt bình tĩnh lạ thường, "Xin lỗi mẹ, là con khóa."
Giang Đường nắm chặt tay, cô không khỏi nhìn về phía Lương Thiển, bộ dạng con bé từ đầu tới cuối đều không biết làm sao, có chút muốn khóc lại không dám khóc, chỉ có thể nắm hai tai phía sau đứng một bên, cẩn thận từng li từng tí nhìn bọn họ.
Thu ánh mắt lại, cô liếc nhìn Sơ Nhất: "Nếu trong phòng chỉ có một mình mẹ, mẹ sẽ tha thứ cho con vì con là con của mẹ, nhưng bất kể là vô tình hay cố ý, con cũng không nên làm hại em gái của con, con có biết con bé sợ thế nào hay không?"
Bàn tay nhỏ bé của Sơ Nhất rũ xuống lo lắng khẽ kéo góc áo, viền mắt cậu đỏ hoe, cắn môi nuốt nước mắt xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Vâng, con sẽ không làm như vậy nữa..."
Giang Đường giơ tay kéo Sơ Nhất qua, lấy khăn tay lau mồ hôi trêи mặt cậu: "Con còn muốn đi chơi chỗ nào không?"
"Mẹ, mẹ không phạt con sao?"
"Mẹ vừa nói rồi, mẹ tha thứ cho con, cho nên không sao cả."
Cậu xoa xoa mắt, nét mặt lại giãn ra, "Xem em trai em gái muốn đi chỗ nào, con đã đi nhà ma rồi."
"Được."
Giang Đường gật đầu đồng ý, ánh mắt khẽ liếc qua Lâm Lương Thâm không nói một câu nào.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay rất quái dị, rõ ràng Sơ Nhất không phải là người nhốt cô ở bên trong, tất cả dấu hiệu đều cho thấy Sơ Nhất muốn giấu tội cho Lương Thâm, nhưng người nói muốn đi nhà ma đúng thật là Sơ Nhất...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!