Chương 50: (Vô Đề)

Edit: Mều

Sau khi nói chuyện với Lâm Ái Quốc xong, Giang Đường mới phát hiện bóng dáng Sơ Nhất đã biến mất.

Cô lên lầu tìm một vòng, rồi tìm khắp quanh sân, khi hỏi Lương Thâm cậu lại nói Sơ Nhất đến phòng sách.

Giang Đường lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng đến trước mặt Lâm Tùy Châu: "Có lẽ Sơ Nhất đã nghe chúng ta nói chuyện."

Chỉ có nguyên nhân này mới có thể khiến cậu bỏ đi không chút do dự.

Tâm tư Sơ Nhất nhạy cảm như vậy, nghe thấy người lớn nói chuyện rất dễ suy nghĩ lung tung. Có lẽ cậu cho rằng... gia đình không cần cậu nữa.

Giang Đường càng nghĩ càng loạn: "Tôi ra ngoài tìm xem!"

"Chờ chút!" Lâm Tùy Châu kéo cánh tay cô lại: "Đồng hồ trêи tay Sơ Nhất có chức năng định vị, tôi nhờ người đi kiểm tra thử."

Cô gật đầu: "Được."

"Em đừng gấp." Anh mím môi, nhẹ giọng động viên: "Nơi này chỉ cách nội thành một con đường, một đứa nhỏ như nó không đi được bao xa."

"Tôi biết..."

Cậu đi không được bao xa, nhưng Giang Đường chỉ sợ đứa bé kia nghĩ không thông, làm việc ngu ngốc.

Lâm Tùy Châu nhanh chóng cho người tìm vị trí của Sơ Nhất dựa vào định vị. Nhưng khi bọn họ tới nơi, lại thấy một con chó đốm nhỏ lắc đầu vẫy đuôi, còn ở trêи chân con chó đốm, vệ sĩ phát hiện một chiếc đồng hồ đeo tay trẻ em màu đen.

Bây giờ là 11 giờ, đã hơn hai giờ kể từ lúc Sơ Nhất biến mất.

Giang Đường không muốn khoanh tay chờ chết, chẳng thèm liếc Lâm Tùy Châu một cái mà trực tiếp mở cửa xe của anh nghênh ngang rời đi.

"Hệ thống, kiểm tra vị trí Sơ Nhất giúp tôi."

Tiểu Khả đã lâu không được "triệu hồi" miễn cưỡng xuất hiện: "Việc này... phạm quy đấy."

Vẻ mặt cô không kiên nhẫn: "Bớt nói nhảm đi, nhanh lên!"

"..."

"......"

Cả một tổ tông sống!

"Số 135 đường Đông Thanh, cạnh thùng rác ở cuối ngõ nhỏ thứ ba trong con phố thứ tư, đang cho mèo hoang ăn."

Thùng rác...

Cho mèo hoang ăn?

Cậu lấy tiền ở đâu?

Không, đây không phải vấn đề, vấn đề là đường đến Đông Thanh cách nơi này ít nhất một giờ, một bé trai sáu tuổi như cậu sao có thể đi bộ đến đó?

Giang Đường lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Lâm Tùy Châu, nhưng trong khoảng khắc bấm số, cô lại bấm tắt.

Xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, Giang Đường nhắm mắt, lòng đầy lo lắng.

Chắc chắn Sơ Nhất không muốn nhìn thấy cô. Bây giờ trong lòng cậu, người mẹ như cô chính là đồng lõa, mọi người đều là hung thủ muốn hại cậu, âm thầm rời đi đã là sự dịu dàng cuối cùng của cậu.

Nếu như cô tới đó sẽ chỉ khiến cậu càng thêm phòng bị cảnh giác, nhưng cậu của lúc này lại không thể cô đơn ở bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!