Chương 43: (Vô Đề)

Edit: Mều

Âu Dương cảm thấy không ổn lắm. Cậu nghĩ, nếu cậu không ngoan ngoãn gọi chị thì Giang Đường sẽ nhào đến đánh cậu.

Sau khi điều chỉnh ngữ điệu, bèn khẽ khàng buột miệng thốt lên tiếng "chị" thật mềm mại.

Giang Đường nghe vậy vô cùng thoải mái, sắc mặt ôn hòa hơn ban nãy một chút.

"Tôi không đánh... Thiển Thiển."

Hình như khi kêu cái tên này, Âu Dương dè dặt lướt mắt ngắm Lương Thiển. Cô bé đang chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu ấy đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng, rồi vội vàng di chuyển tầm mắt.

Đứa trẻ sáu tuổi chưa hiểu được thích hay không, cậu ấy chỉ cảm thấy Lương Thiển trông vô cùng đẹp đẽ, đáng yêu. Ngôn ngữ hạn hẹp khiến cậu không thể diễn tả hết cảm xúc trong lòng, chỉ là tim bất giác đập nhanh hơn, muốn ngắm con bé nhiều hơn nhưng lại không dám ngắm quá lâu.

"Nói chung là hiểu lầm!" Giang Đường đã rõ chuyện gì xảy ra, cô đưa mắt về phía Lương Thâm: "Lương Thâm, xin lỗi anh Âu Dương."

"Hứ!" Cậu hung hăng phun một ngụm nước miếng trêи mặt đất rồi xách cặp lên chạy về phòng

Ầm!

Cửa phòng bị cậu dùng sức đóng sầm lại.

Giang Đường quả thật muốn trở thành một người mẹ nhẫn nại, nhưng khi đối mặt với Lương Thâm, tất cả sự tỉnh táo và kiềm chế mà cô có gần như đều biến mất, còn nghĩ thầm phải đè thằng quỷ nhỏ kia xuống đất rồi giày vò một trận. Sau khi hít thở sâu để làm dịu tâm trạng nóng nảy, cô mở giao diện giá trị sinh mệnh. Đánh nhau bị coi là hành vi không tốt, vì vậy cô mất ba ngày sinh mệnh.

Giang Đường không nhịn được trợn trắng mắt. Nếu dựa vào tình hình này, bản thân có thể sống đến 50 tuổi đã quá tốt rồi!

"Âu Dương, chị thay mặt Lương Thâm xin lỗi em."

"Không sao ạ!" Âu Dương lắc đầu: "Em không tính toán với cậu ấy."

Bụng dạ Âu Dương rộng rãi, cậu cũng không phải người xét nét nhỏ nhặt, mau giận cũng mau quên. Vừa rồi cậu còn giận Lương Thâm, nhưng bây giờ đã bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì.

"Muốn ở lại ăn bữa tối không?"

"Không được đâu ạ, bà nội còn đang chờ em!" Âu Dương cầm cặp sách đứng lên khỏi ghế: "Em đi trước, cảm ơn... chị."

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Thiển Thiển nghiêng đầu, nhảy xuống ghế sofa đuổi theo: "Đợi một chút..."

"Em còn việc gì sao?"

Thiển Thiển rút chiếc khăn quàng đỏ bị dính máu vô cùng bẩn đưa tới: "Của anh này!"

Cậu ấy chất phác nhận lấy.

Tiếp đó, Thiển Thiển lại gỡ kẹp tóc hoa cúc nhỏ đang cài trêи đầu. Con bé đặt lên tay Âu Dương, giọng nói non nớt ngọt ngào như kẹo: "Thiển Thiển tặng anh cái này. Anh đừng giận anh ấy, anh ấy không cố tình đánh anh đâu!"

Âu Dương run lên, ngơ ngác nhìn chiếc kẹp tóc tinh xảo nằm gọn trong lòng bàn tay.

Hoa cúc nho nhỏ màu trắng sạch sẽ, tốt đẹp giống như con bé vậy, trái tim đột nhiên vui sướиɠ đập mạnh. Cậu ấy ngại ngùng nở nụ cười, nắm chặt kẹp tóc rồi xoay người rời đi. Chờ sau khi bóng dáng Âu Dương biến mất trong thang máy, Thiển Thiển mới từ từ khép cửa.

Nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ lưu luyến của con bé, Giang Đường cố nén ý cười: "Không phải con rất thích cái kẹp tóc kia sao? Vậy mà đem tặng cho người ta rồi!"

Con bé chững chạc trịnh trọng: "Anh Âu Dương là người tốt, lúc con ngã chổng vó chỉ có anh ấy đến đỡ con."

Mặc dù rất thích kẹp tóc hoa cúc nhỏ, thế nhưng so sánh với anh Âu Dương tốt bụng giúp con bé thì con bé càng thích hơn.

"Mẹ, con đi chăm sóc Lương Thâm nhé!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!