Chương 28: (Vô Đề)

Edit: Mều

Khi Giang Đường đưa Sơ Nhất đến thì lại gặp phải Âu Dương và bà ngoại cao tuổi của cậu, bọn họ ở tiểu khu hoa viên ở phố đối diện, những căn phòng cho thuê giáp thấp khu vực này là ZF dùng để thu xếp cho các mẹ góa con côi và người già, mỗi tháng chỉ tốn 50 tệ, toàn bộ điện nước đều miễn phí, sinh hoạt thuận tiện, nhưng lầu có chút cũ kỹ, điều kiện không tốt bằng khu dân cư.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, thân thể nho nhỏ gầy gò này của Âu Dương đang vác hai cái túi da bò, bên trong chứa đầy khoai lang.

Túi này đối với người trưởng thành mà nói thì không tính là gì, nhưng nó gần như đè nát tấm lưng nhỏ bé của cậu.

"Dương Dương, để bà khiêng cho."

Âu Dương không trả lời, im lặng lắc đầu một cái.

Bà cụ thở dài, lấy khăn ra lau mồ hôi trêи trán cậu, bước đi loạng choạng theo bên cạnh cậu.

Bóng cây đung đưa theo ánh nắng, hai tay cậu đã bị chiếc túi cứng rắn cọ trầy từ lâu, nhưng đôi mắt vẫn luôn kiên định.

Bỗng nhiên, Âu Dương có cảm giác nhìn sang, tầm mắt vừa vặn đụng trúng hai người.

Chú ý đến đồng phục học sinh trêи người Sơ Nhất, bà cụ đầy thân mật nói: "Dương Dương, cậu bé này và con là bạn cùng trường à."

Vẻ mặt Sơ Nhất do dự , chậm rãi nói: "Chào bà ạ, cháu và Âu Dương là bạn học cùng lớp."

"Chào cháu chào cháu." Bà cụ hòa ái dễ gần, nghe cậu là bạn học của Âu Dương, bà cụ lập tức cong mắt cười: "Bà còn lo lắng Dương Dương không có bạn đây, thằng nhóc này không thích nói chuyện lắm."

Bà cụ vô cùng vui vẻ, kéo túi trêи người Âu Dương qua, lấy một túi vải nhăn nheo trong lòng ra, vài tờ tiền lẻ được bọc lại trong bao vải, sơ sơ phỏng chừng chỉ hơn 80 tệ, bà cụ lấy một tờ mười tệ lớn nhất trong đó ra, kín đáo đưa cho Âu Dương, sau đó khom lưng khiêng cái túi dưới đất lên: "Cháu mau đi học với bạn đi, đừng đi trễ nữa, trước đây cô giáo cháu đã phản ánh cho bà biết rồi đấy."

"Còn sớm mà." Âu Dương mím môi: "Hai bước thôi cũng không xa."

"Đi đi đi đi, buổi trưa lấy tiền ăn chút món ngon, buổi tối bà ngoại hầm cá cho cháu ăn."

Bà cụ vẫy vẫy tay, xoay người loạng choạng rời đi.

Trong những người đi đường qua qua lại lại, bóng dáng tang thương nhỏ bé của bà cụ nhanh chóng lẫn vào trong đó, chớp mắt đã biến mất trong tầm nhìn.

Âu Dương nhìn hai người một chút, nắm chặt tiền trong tay đi về phía trường học mà không nói lời nào.

Sơ Nhất chớp chớp mắt, đột nhiên giãy khỏi tay Giang Đường: "Mẹ, con tự đến trường học nhé."

Giang Đường sửng sốt một chút: "Con có thể tự đi không?"

"Có thể ạ." Sơ Nhất gật đầu: "Buổi tối mẹ cũng không cần tới đón con, tạm biệt mẹ."

Vẫy vẫy tay với Giang Đường, Sơ Nhất chậm rãi rời đi.

Cô nhíu mày lại, lại nhoẻn miệng cười.

Quả nhiên dọn ra là một quyết định chính xác, Sơ Nhất đã trở nên hoạt bát hiếu động hơn rồi.

*Truyện được đăng trêи s2. truyenhd. com của kittenctump*

Cùng với tiếng ve kêu chim hót, những cậu học sinh cùng nhau tập trung đến trường.

Sơ Nhất nhanh chóng đuổi kịp Âu Dương, cậu chạy quá nhanh, hơi thở hơi gấp gáp, sau khi thở hổn hển mấy cái, Sơ Nhất nhìn người bạn ngồi cùng bàn mới của mình: "Bạn Âu Dương, sau này chúng ta làm bạn đi."

Mặt Âu Dương không cảm xúc.

"Cậu không nói lời nào thì tớ coi như cậu đồng ý rồi." Sơ Nhất nghiêng đầu, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay áo của cậu ấy.

Động tác này lập tức làm Âu Dương cau mày, cậu ấy hất Sơ Nhất ra, ghét bỏ nhìn cậu: "Cút ngay, ai muốn làm bạn với cậu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!