Edit: Mều
Bàn chân trần của Sơ Nhất cuộn tròn lại, mắt hơi mở to mang theo ngạc nhiên không kịp đề phòng.
Trong lòng cậu không khỏi nhớ đến lời nói hôm qua của Giang Đường, có thể... bố mẹ thật sự muốn ly hôn, bố mẹ muốn tách ra, cậu cũng phải tách em trai em gái ra.
Tâm tư Sơ Nhất vốn mẫn cảm, vào lúc này Lâm Tùy Châu lại làm cho thần kinh của cậu cực kỳ yếu ớt giống như huỳnh thạch long lanh óng ánh, vừa chạm vào đã vỡ.
"Sơ Nhất, không phải như con nghĩ đâu." Thấy vẻ mặt khác thường của con trai lớn, Lâm Tùy Châu vội vàng kéo cậu qua ôm cậu vào lòng. Anh ôm con trai trưởng lớn, lại không khỏi nghĩ đến đây hình như lần đầu tiên anh ôm cậu sau lần đi bộ.
"Mẹ muốn dẫn con đi ra ngoài một khoảng thời gian, đổi một trường học mới, hoàn cảnh có thể không tốt như bây giờ. Nhưng... mẹ muốn để con thoải mái một chút, đương nhiên, trường luyện thi trước đó con cũng không cần bỏ, có thời gian rảnh bố sẽ dẫn em trai em gái đến gặp con, con thấy thế nào?"
"Tại sao nhất định phải là con dọn ra ngoài ở ạ?"
Yết hầu Lâm Tùy Châu lăn lộn, trong lúc nhất thời anh không biết trả lời như thế nào.
Anh không thể nói rõ cho Sơ Nhất biết cậu có bệnh được, anh sợ nhân cách chống đối xã hội của cậu sẽ làm hại em trai em gái, ảnh hưởng đến bọn họ, cậu còn quá nhỏ, có một số việc không thể chịu đựng hoàn toàn.
"Được rồi ạ." Sơ Nhất rất hiểu chuyện, thấy trong này có ẩn tình, cậu thông minh ngừng gặng hỏi: "Con đồng ý dọn ra ngoài với mẹ."
"Sơ Nhất." Lâm Tùy Châu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, "Bố không phải bỏ rơi con và mẹ, bố vĩnh viễn sẽ không từ bỏ các người, được không?"
"Vâng."
Cậu đứng lên khỏi lồng ngực Lâm Tùy Châu: "Con đi thay quần áo."
"Được."
*Truyện được đăng trêи s2. truyenhd. com của kittenctump*
Trở về phòng, Sơ Nhất mở tủ quần áo ra, quần áo nhỏ nhắn của cậu treo ngăn nắp, Sơ Nhất tùy tiện chọn một bộ quần bò có thắt lưng rồi thay đồ.
Đột nhiên, có người nói chuyện với cậu.
[Bố em không cần em nữa rồi.]
Sơ Nhất sắp xếp lại bộ quần áo nhăn nheo: "Bố sẽ không không cần em."
[Ông ta đã đuổi em và mẹ ra ngoài rồi.]
"Bố vừa mới nói sẽ không bỏ rơi tụi em."
[Vậy sao ông ta lại để cho các người dọn ra ngoài?]
"A Vô!" Sơ Nhất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: "Em không cho phép anh nói như vậy! Bố sẽ không không cần em!"
Sơ Nhất siết chặt nắm tay, cả người cậu tức giận run rẩy.
Trong gương, Sơ Nhất nhìn thấy phía sau có thêm một bóng dáng rụt rè.
Cậu run lên, ngay lúc cậu không có phản ứng lại đã cầm lấy tập tranh vẽ dày cộm trêи bàn ném tới: "Đều là lỗi của mày...!!"
Tuy Lương Thiển né được, nhưng con bé vẫn sợ hết hồn, con bé ngơ ngác nhìn người anh trai không giống bình thường, lại nhìn đống sách ngổn ngang dưới chân, khóe miệng trễ xuống, há mồm khóc thành tiếng.
"Thiển Thiển, em sao vậy?" Nghe thấy tiếng động, Lương Thâm vội vàng chạy tới.
Lương Thiển sợ sệt đến không dám nói lời nào, kéo tay áo của Lương Thâm run lẩy bẩy.
Động tĩnh của bọn họ ầm ĩ quá lớn, trong chốc lát, Giang Đường và Lâm Tùy Châu dưới lầu cũng đi lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!