Chương 16: (Vô Đề)

Edit: Mều

Beta: Mạc An Hy

Dưới ánh đèn lay động, ngón tay nhỏ dài của cô cầm ly rượu lên, viên kim cương đeo trêи ngón tay khúc xạ ra ánh sáng lấp lánh nho nhỏ.

Chất lỏng màu xanh nhạt trong ly khẽ đung đưa, lông mi dài của cô rũ xuống, ở giữa mặt ẩn hiện một tầng bóng đen tinh tế.

Ánh mắt Giang Đường rất lạnh nhạt, mấy người đàn ông không có ý tốt bên cạnh nhìn cô tràn đầy nghiền ngẫm, chờ con mồi ngoan ngoãn uống ly rượu mạnh trộn thuốc mê kia xong.

Đột nhiên Giang Đường vung tay hất ly cocktail kia lên mặt một người trong đó.

Nụ cười của đối phương nháy mắt cứng lại, động tác người pha rượu cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt.

Cốp.

Giang Đường để ly rượu trống rỗng lên bàn.

Cô khoanh tay trước ngực, không hề sợ hãi: "Mày nghĩ bà đây mắt mù không nhìn thấy mày bỏ thuốc vào sao?"

Giọng nói của cô hòa vào tiếng nhạc ầm ĩ nhưng vẫn truyền rõ ràng tới tai mọi người.

Người đàn ông bị hất rượu vào mặt cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vỗ bàn một cái đứng lên, những người khác liếc mắt nhìn nhau, cũng vây quanh nhốt Giang Đường lại.

Giang Đường cười lạnh: "Sao đây, muốn lấy nhiều bắt nạt ít à?"

"Con đàn bà thối, mày ăn mặc lẳng lơ như thế không phải để cho người ta ngủ sao, giả bộ ngây thơ trong sáng cái gì?" Nói xong, ánh mắt bọn họ không thèm che dấu đảo từ trêи xuống dưới toàn thân Giang Đường, càng nhìn càng cảm thấy Giang Đường nóng bỏng gợi cảm, buông tha thực sự đáng tiếc.

"Xin lỗi, coi như bà đây có ngủ với người khác, cũng không tới phiên mày." Cô liếc xéo người đàn ông, trong ánh mắt là sự ghét bỏ rất rõ ràng, "Cũng không biết gà rừng từ nơi nào tới mà dám lớn tiếng trước mặt bà."

"Mày..."

Cuối cùng một đám người cũng tức giận, kéo tay áo lên muốn động thủ.

Giang Đường chuẩn bị phát huy một thân võ nghệ của mình thì không biết từ nơi nào có mấy người đàn ông vạm vỡ cao to chui ra, giữ mấy tên côn đồ lại, không thể động đậy.

Âm nhạc đột nhiên dừng lại.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều chuyển sang bên này.

"Anh trai này, anh bỏ thuốc người ta đã không còn gì để nói, bây giờ còn muốn động thủ, không hay lắm đâu nhỉ?"

Người đàn ông thẳng tắp thon dài bước tới, gò má tinh xảo ẩn dưới ảnh đèn mờ, một đôi mắt trong trẻo mê người như cất giấu ngàn vạn ngôi sao.

"Mày là thá gì, dám dạy dỗ ông nội mày, mau buông ông mày ra!" Tên côn đồ trêи mặt đất trừng mắt chửi bới, không từ bỏ ý định hấp hối giãy giụa.

Hạ Hoài Nhuận cười lạnh, liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: "Lúc nào mà tiệm của cậu trở nên tùy ý như thế, loại người không ra gì như vật cũng có thể đi vào?"

"Đây là lỗi của tôi." Người đàn ông tóc ngắn vâng vâng dạ dạ, quay đầu lại lập tức đổi mặt, "Cường Tử, còn không mau đem mấy tên cà chớn này đi ra ngoài chăm sóc cẩn thận một chút, đừng làm ô uế mắt tổng giám đốc Hạ của chúng ta!"

"Xong ngay!"

Trong chớp mắt, bọn họ đã biến khỏi tầm mắt Giang Đường.

Giang Đường ngẩng đầu lên: "Anh..."

Còn chưa dứt lời, một bóng người đột nhiên xông đến, động tác của bà mãnh liệt, nắm cánh tay Hạ Hoài Nhuận lên, dùng sức kéo một cái, cánh tay Hạ Hoài Nhuận liền bị kéo đè xuống quầy bar.

Mọi người bị lần kinh ngạc thứ hai này dọa đến ngây người, đặc biệt là những vệ sĩ của Hạ Hoài Nhuận và ông chủ quán bar tóc ngắn kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!