Tạm không nói về Sở Tùy Chi chỉ vì một vò rượu mà nội tâm như sông cuộn biển gầm, mà nói bên phía Lệ Diên, nàng đã xoa tay hầm hè chuẩn bị nhiệm vụ tiếp theo.
Sư phụ gọi nàng cùng Phùng Tử Kiệt vào trong đại sảnh, đem nơi có thương thú nói cho bọn nàng biết, lại nói lần này đi không chỉ vì dân trừ hại, mà còn là một lần thí luyện, vì vậy muốn bọn nàng nghiêm túc.
Vì thương thú hung ác, để phòng ngừa vạn nhất, bên Bắc Vực Võ Đạo viện cũng phái ra hai đệ tử.
Là Ninh Trục cùng Cốc Phi Tuyết, hy vọng bốn người bọn họ chăm sóc lẫn nhau.
Lệ Diên đã biết trước nhiệm vụ, nên bình tĩnh tiếp nhận, chỉ có Phùng Tử Kiệt nghe tới Ninh Trục, trong mắt hắn hàn quang chợt lóe, giống như bình tĩnh suy tính.
Trước khi xuất phát, tiểu sư đệ nói:
- Sư tỷ, vì ta liếm được một chút tụ khí đan, ta sẽ vì Ninh tỷ phu nói một câu, nhìn hắn so với Phùng sư huynh còn đáng tin hơn nhiều, lần này ngươi cùng bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, nên đối xử tốt với hắn một chút, đừng mặt sưng mày xỉa.
- Chuyện này không cần ngươi quản…… Chờ một chút, ngươi liếm tụ khí đan của ta lúc nào?
Sư tỷ dặn dò nàng:
- Sư muội, ta không biết trong lòng ngươi chọn ai, nhưng thí luyện lần này cũng coi như một lần cơ hội, ngươi phải quan sát bọn họ thật kĩ, rốt cuộc chọn người nào phải suy nghĩ kỹ.
- … Chẳng lẽ chuyện này dễ dàng như chọn khoai tây củ cải?
Bái biệt sư phụ cùng đồng môn, nàng cùng Phùng Tử Kiệt lên đường.
Dọc theo đường đi, nàng vì chuyện lần trước ở Thanh Bình động mà đối với Phùng Tử Kiệt luôn lạnh nhạt chống đỡ, tuy Phùng Tử Kiệt chột dạ, nhưng vẫn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, nói là lần trước hắn không kịp phản ứng, chứ tuyệt đối không phải thấy chết mà không cứu.
Hắn biểu hiện tâm sáng như nhật nguyệt, nếu Lệ Diên không tin sau khi trở về hắn sẽ tới nhà nàng cầu thân.
1
Nàng vừa định hừ một tiếng, liền nhìn thấy phía trước bụi cuốn cuồn cuộn, có hai thân ảnh giục ngựa mà đến.
Ninh Trục cùng Cốc Phi Tuyết tới rồi.
Lời nói bên miệng liền xoay cong:
- Chuyện cầu thân không cần vội, hiện tại luyện võ quan trọng. Còn chuyện xảy ra trong Thanh Bình động... Ta tha thứ cho ngươi lần này, không có lần sau.
Phùng Tử Kiệt vui mừng quá đỗi, chỉ là khóe miệng vừa mới cong một nửa, liền nhìn thấy thân ảnh của Ninh Trục, miệng cười mà như bị rót nước đắng, vẻ mặt rối rắm thành một đoàn.
Ninh Trục mặc một thân hắc y, trường thương dài hai mét bối ở sau người, sắc bén túc sát.
Cốc Phi Tuyết một thân bạch y, dù trong bụi đặc cuồn cuộn vẫn phiêu nhiên như tiên.
Phùng Tử Kiệt cười lạnh:
- Ninh Trục, sư trưởng đã nói trưa canh ba hội hợp ở ngoài thành, sao các ngươi lại tới trễ như thế?
Theo lý mà nói Phùng Tử Kiệt hố Ninh Trục hai lần, không nên nói chuyện kiêu ngạo như thế, nhưng hắn thấy từ lúc Ninh Trục trở về không một chút tiếng vang cũng không cáo trạng, thầm nghĩ Ninh Trục là người yếu đuối nhát gan, dù bị hãm hại cũng không dám đắc tội với thế lực của Phùng gia.
Nên hắn không có sợ hãi, thái độ càng thêm kiêu ngạo.
Hắn nào biết, Ninh Trục như sài lang, tùy thời mà động, một kích là giết. Hiện tại hắn không làm gì là vì chưa tới thời điểm mà thôi.
Ninh Trục không trả lời hắn, ánh mắt khẽ nâng:
- Trên đường chuẩn bị một ít đồ vật, vì vậy tới…
Lời còn chưa dứt, ngữ khí khựng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!