Tiết Ninh nhìn hắn không chớp mắt, hắn cũng không thấy bất tiện, chỉ cúi đầu nhìn nàng một cái: "Ngươi thế này, ta không thể giúp ngươi chải đầu được."
Đối mặt nhau thì sao chải được?
Tiết Ninh quay lại.
Ngay khi nàng dời tầm mắt, Tần Giang Nguyệt khép hờ mắt, dưới hàng mi dài là một thoáng suy tư mỹ lệ không ai nhận ra.
Rùa thần nhỏ lo lắng cho Tiết Ninh khi nàng vừa mới rời khỏi, khi nó đang định lên đường tìm nàng thì lại thấy nàng lảo đảo chạy về, dáng vẻ chật vật khiến người ta lo lắng đến thắt tim.
Tất cả những rắc rối này chắc chắn là do Tần Bạch Tiêu, người đã đuổi theo nàng làm.
Chuyện của chân quân Triều Ngưng và tiên tử thì không sao, dù gì hai người cũng là phu thê chưa cưới, nhưng Tần Bạch Tiêu là gì chứ?
Dù tiên tử có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không thể để người ngoài ức h.i.ế. p như vậy được.
Nếu là trước đây, có lẽ rùa thần nhỏ cũng không dám tỏ thái độ, dù gì với tình trạng hiện tại, nó thực sự chưa thể làm gì.
Nhưng có lẽ do những ngày gần đây thức ăn quá ngon, nó đứng ngoài cửa phòng đóng kín nhìn chằm chằm vào Tần Bạch Tiêu, người cứ liếc nhìn vào, nó ước gì có thể viết chữ "cút" trên trán hắn ta.
Ánh nhìn của rùa thần nhỏ như có trọng lượng, Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan không thể phớt lờ. Tần Bạch Tiêu im lặng, Ôn Nhan chỉ còn cách hỏi lại.
"Ngươi đã đánh Tiết sư muội sao?" Nàng ta cau mày, vẻ mặt hơi khó chịu: "Với cơ thể của nàng ấy, sao ngươi có thể ra tay? Nàng ấy bị thương như thế nào, ngươi đã xem chưa?"
Tần Bạch Tiêu mấp máy môi, muốn phủ nhận nhưng thực tế là Tiết Ninh đã ói máu.
Máu đầy tay nàng, tay nàng lại nhỏ, thậm chí không thể giữ hết, còn rất nhiều m.á. u chảy xuống đất, cảnh tượng rất thảm.
Có lẽ do những lời của hắn ta mà nàng tức giận đến mức ói máu, hắn ta hiểu rõ tâm trạng nàng, hoàn toàn có thể tức đến mức đó.
Vậy thì hắn ta cũng là người chịu trách nhiệm, lời phủ nhận đến miệng thì nuốt ngược lại.
"Không được, ta phải vào xem." Ôn Nhan đi đến cửa, cúi xuống nói với rùa thần nhỏ: "Rùa thần nhỏ, nhường đường đi, Tiết sư muội bị thương, nếu không chữa trị kịp thời sợ rằng sẽ rất đau đớn."
Rùa thần nhỏ nhe răng: "Chân quân ở trong đó, không cần làm phiền đến Ôn tiên tử!"
Ôn Nhan bất lực: "Nếu là trước đây thì đúng là không cần, nhưng ngươi biết rõ tình trạng của sư huynh hiện tại như thế nào mà."
Rùa thần nhỏ có chút do dự, nhưng vẫn không ngay lập tức nhường đường.
Trong phòng, Tần Giang Nguyệt và Tiết Ninh cũng nghe thấy lời của Ôn Nhan.
Vì câu nói cuối cùng của nàng ta, Tiết Ninh quay sang nhìn vào nét mặt của Tần Giang Nguyệt, có lẽ do gương đồng quá mờ, nàng không thấy được gì.
Đúng lúc đó, Tần Giang Nguyệt hỏi nàng: "Có vật trang sức khác không?"
Tiết Ninh sững lại, nhìn vào chiếc bàn trống rỗng rồi lục lọi trong nhẫn Càn Khôn, chỉ tìm được vài cây trâm ngọc có kiểu dáng tương tự nhau.
Tần Giang Nguyệt muốn tạo kiểu tóc nhưng những cây trâm ngọc này thật sự không phù hợp.
Hắn nhớ lại rồi vung nhẹ tay áo, trên tay xuất hiện một đôi trâm hoa chuông tím.
Trâm hoa chuông có màu tím nhạt, hài hòa với áo váy nàng đang mặc. Khi cài lên, nàng hoàn toàn thoát khỏi vẻ u ám lạnh lẽo trước đây, tựa như đông qua xuân tới, tươi tắn rực rỡ.
"Xong rồi."
Giọng của Tần Giang Nguyệt trầm thấp, âm sắc lạnh, không thể nhận ra sự nhiệt tình, thậm chí còn có vẻ xa cách.
Trước đây dù ghét ai, hắn cũng không tỏ ra lạnh lùng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!