Chương 47: (Vô Đề)

Tiết Ninh hít một hơi thật sâu, định vào nhà để làm gián đoạn họ nhưng lại không thể bước chân vào.

Không thể nói rõ cảm giác khó chịu trong lòng, nàng không muốn vào đành đứng ngoài chờ xem họ sẽ ở bên trong bao lâu.

Nàng chờ khoảng mười lăm phút, may mắn là thời gian không quá dài.

Nhưng khi nữ chính bước ra, má đỏ hồng và biểu cảm lảng tránh khi nhìn thấy nàng chỉ khiến Tiết Ninh càng cảm thấy bực bội và khó chịu hơn.

Tần Giang Nguyệt không bước ra, Tiết Ninh nhìn vào cửa phòng trống rỗng, sợ mình sẽ làm điều gì đó không đúng đắn, nàng buông rùa thần nhỏ xuống rồi chạy đi.

Rùa thần nhỏ đưa chân ra nhưng không kịp nói lời ngăn cản.

Tiết Ninh chạy xa một lúc mới dừng lại, chống tay lên gối thở dốc.

Ngẩng đầu lên, ôi trời, thật không thể yên ổn được, rõ ràng nàng chạy về phía ít người, nhưng sao lại gặp nam chính ở đây?

Trước mặt là một cái hồ, nước hồ màu xanh ngọc, không một gợn sóng, như một tấm gương ngọc bích.

Tần Bạch Tiêu đứng thẳng ở bờ hồ, làn gió nhẹ thổi qua tóc đuôi ngựa cao của hắn ta, khi nghe tiếng động, hắn ta lạnh lùng quay lại, thấy Tiết Ninh, hắn ta ngay lập tức cau mày.

"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không tìm ngươi." Tiết Ninh nói ngay.

Yết hầu của Tần Bạch Tiêu nhúc nhích rồi hắn ta quay lại tiếp tục nhìn ra mặt hồ.

Tiết Ninh nhìn thấy thái độ của Tần Bạch Tiêu lại càng tức giận, không nhịn được mà lầm bầm: "Thật vô dụng." Đến cả vợ mình mà còn không giữ được.

Tần Bạch Tiêu thính tai, lập tức quay lại: "Ngươi nói ai?"

Bị phát hiện, Tiết Ninh cũng không có ý định thu lại lời vừa nói: "Còn có thể nói ai, ở đây ngoài chúng ta ra thì còn ai nữa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Bạch Tiêu nheo mắt, kiếm Lăng Diệt xuất hiện bên cạnh hắn ta, đó là bản mệnh kiếm của hắn ta, mũi kiếm chỉ vào Tiết Ninh, nàng cảm giác toàn thân lạnh buốt.

Tiết Ninh dõng dạc nói: "Đương nhiên là ta đang nói bản thân mình rồi!"

Tần Bạch Tiêu: "..."

Kiếm Lăng Diệt biến thành ánh sáng rồi biến mất, cảm giác an toàn của Tiết Ninh trở lại, nàng liếc hắn ta một cái rồi quay người muốn đi.

Tần Bạch Tiêu lại gọi nàng lại: "Ngươi muốn về?"

Tiết Ninh không thèm trả lời.

Tần Bạch Tiêu nói lần nữa: "Đã đến đây rồi thì ở lại một lát rồi hãy quay về."

Tiết Ninh khựng lại, trong lòng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, nhìn qua với vẻ không tin: "Không phải ngươi sợ ta về làm phiền sư tỷ của ngươi và Tần Giang Nguyệt chứ!"

Không lẽ hắn ta vẫn đang cố tạo điều kiện cho họ?

Rõ ràng là người đang luyện kiếm bên ngoài, nhưng sau khi Ôn Nhan vào nhà lại đột nhiên biến mất, chạy đến đây một mình EMO, thật khó để nàng không nghĩ như vậy.

Tần Bạch Tiêu bị suy nghĩ của nàng kích thích, khuôn mặt hắn ta trông càng khó coi hơn, ngũ quan như bị đóng băng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra.

Đây là bị đoán trúng tâm tư rồi!

Tiết Ninh lộ ra vẻ mặt kính nể: "... Thật hào phóng, ngươi xứng đáng là một nam nhân."

Thực ra cũng có thể hiểu được, hiện tại Ôn Nhan không thích Tần Bạch Tiêu, cũng không giữ hắn ta lại thì sao phải chịu trách nhiệm cho tình cảm của hắn ta chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!